"Mái nhà? Bà nội cha ngươi, đem đồ ăn đặt cao như vậy để tế trời à!?".
Bát công chúa trừng mắt Đoàn Thiệu Đường: "Ngươi có đi hay là không?"."Đi thì đi! Thà bị độ cao hù chết, cũng không thể để chết đói được!". Đoàn Thiệu Đường nhấc thang, lắc lắc leo lên mái, từ nhỏ nàng đã sợ độ cao rất nghiêm trọng a, hai chân đã sắp nhũn ra, lòng bàn tay đổ mồ hôi liên tục, cả người run cầm cập. Đoàn Thiệu Đường thiên tân vạn khổ tìm kiếm chung quanh, chỉ nhìn thấy vài củ khoai tây đáng thương, lại còn móp méo không ra hình dạng. Đoàn Thiệu Đường vừa kiểm tra vừa than thở: "Ông trời cũng troll tui à? Sao đời nó khổ vậy nè?".Cầm trong tay mấy thứ mình nhặt được, lúc đi xuống thật sự khó khăn. Đoàn Thiệu Đường đứng trên hiên, nhìn xuống phía dưới, không tự chủ mà run rẩy, một lúc không để ý liền trượt chân: "Mạ cha ơi...!!!". Thậm chí Đoàn Thiệu Đường đã chuẩn bị tan xương nát thịt, bất ngờ trên lưng căng thẳng, trong quá trình rơi xuống đình trệ hai giây, mở to mắt thì cảm giác có cái gì vụt qua trước mặt, sau đó "phanh" rơi xuống đất. Nàng đứng lên xoa xoa mông, ngửa đầu nhìn Bát công chúa đang đi tới: "Vừa rồi hình như có ai đó kéo ta lại phải không?".Lăng Vũ Yên ăn một ngụm, trong lòng ngạc nhiên đường đường đại công tử Đoàn phủ lại làm được món ngon như thế.
Đoàn Thiệu Đường thấp thỏm hỏi: "Ăn ngon chứ?".
"Không thể tưởng ra ngươi còn biết nấu ăn!".
"Việc ngươi không thể tưởng nhiều lắm nga.".
"Bất quá đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy món ăn như vậy.".
Người ở cổ đại chưa bao giờ ăn mì xào ư? Đoàn Thiệu Đường thần bí nói: "Chính là mì xào ta độc môn bí chế! Người bình thường không có lộc ăn đâu, coi bộ hôm nay ngươi rất may mắn!". Nàng quay lại định cảm ơn lão bản thì thấy hắn ghé vào cạnh bếp liếm cặn trong chảo, xong liền nịnh nọt cười: "Vị công tử cùng cô nương này thật đúng là tài tử giai nhân, tuyệt phối!".
Đi dạo một hồi để tiêu bớt thức ăn, Lăng Vũ Yên chợt hỏi: "Ngươi như thế nào một mình ăn mì trễ thế này?".
"Ta...đói bụng!". Đương nhiên không thể đem chuyện bị Bát công chúa khi dễ nói ra rồi.
"Nhờ sạp này chưa đóng cửa, nếu không chỉ sợ đêm nay ngươi phải chịu đói.".
"Yên tâm, ta đã tính hết, thanh lâu chẳng phải mở cửa đến hừng đông, đi vào đó cũng được ăn no a.".
(Editor: Ngươi có biết ngươi nói vậy gây ra biết bao nhiêu hiểu lầm không hả? Mà ngươi có biết thanh lâu nghĩa là gì không đó? =_=!!)
Lăng Vũ Yên nghi hoặc nhìn: "Ngươi nói...thanh lâu?".
"Ách...Ta nghĩ...đi ăn cơm thôi...ha ha.".
Lăng Vũ Yên buồn cười: "Tại sao lại giải thích cho ta?".
(Editor: Vì bé là cục cưng của ẻm ^3^)
"Ta...sợ ngươi cho ta là hoàn khố đệ tử ăn chơi này nọ!". Đoàn Thiệu Đường ngại ngùng.
"Canh giờ không còn sớm, ta nên trở về, cảm ơn mì xào độc môn bí chế của ngươi.".
Đoàn Thiệu Đường hô to: "Ta còn có cơ hội mời ngươi thưởng thức đồ ăn ta bí chế hay không?".
Lăng Vũ Yên ngoái đầu nhìn lại, cười tươi: "Ngươi đoán đi?".
HẾT CHƯƠNG 14
Chú thích:
1) Độc môn bí chế: Đại khái là đồ tự mình sáng tạo ra, ngoài bản thân thì không có ai làm được cái thứ hai.
2) Thiên tân vạn khổ: Ngàn vạn nỗi cực không thể nói hết.
3) Troll: Troll =))
4) Mười ngón tay không dính xuân thủy: Kiểu con nhà giàu không bao giờ đụng vào việc nặng nhọc.
5) Quân tử nên rời xa nhà bếp: Một câu thành ngữ cổ của Trung Hoa, là đờn ông con trai thì làm những việc vì nhân dân vì đất nước, là đờn bà con gái thì làm bếp núc nuôi con (Vớ vẩn 😒).
6) Tài tử giai nhân: Trai tài gái sắc.
7) Tuyệt phối: Sự kết hợp hoàn hảo của tạo hoá :))
* Một vài lời của Editor:
Hôm nay ra thật nhiều chương mới có thể để đền bù cho sự chờ đợi ngóng trong của đọc giả trong những ngày vừa qua 😘😘😘. Editor vẫn còn đang bị bệnh đây🤧😷, mọi người bình luận cổ vũ nào 👏🏻👏🏻👏🏻.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip