Đoàn Thiệu Đường bộ dáng khiêu khích: "Ta sợ ngươi!? Võ công ngươi cao cường, giết người như bóp chết con kiến. Ai biết ngươi có phát tác thời kì mãn kinh hay không muốn nhìn kỹ năng vật rơi tự do!?".
"Phò mã bởi lí do gì cho là bổn cung muốn giết ngươi? Ngươi có bí mật gì khiến bổn cung muốn giết ngươi?". Bát công chúa mỉm cười đầy thâm ý.
"Ngươi tính tình thất thường, ai biết ngươi thời điểm nào tính tình tốt, thời điểm nào tính tình không tốt thích giết người cho vui.".
"Theo phò mã, bổn cung chính là người điêu ngoa tuỳ hứng làm bậy?.".
Đoàn Thiệu Đường giả vờ nịnh nọt: "Công chúa hiền lương thục đức, hào phóng khéo léo, ôn nhu săn sóc, cha ta từng nói cưới công chúa là ta đã tu luyện phúc khí mấy đời. Công chúa các mặt đều hoàn mỹ, ta thích còn không kịp, ai lại nghĩ ngươi là người điêu ngoa tuỳ hứng làm bậy a?"."Quá dong dài."."Đúng là ta dong dài, nhưng ta đang khích lệ người ta 'thích', sẽ không tự giác vô nghĩa ngày càng nhiều. Công chúa ngươi tiếp tục nghe đi, ta từ từ nói cho ngươi, hống ngươi ngủ?"."Phò mã bây giờ vẫn lo ngươi sẽ ngã xuống chết?"."Công chúa ngươi thực giỏi đùa, da mặt ta không dày lắm đâu. Đã ở mặt đất, ta có gì mà lo lắng?"."Vậy ngươi còn ôm bổn cung không chịu buông tay?".Đoàn Thiệu Đường vội vàng buông tay, lùi vài bước: "Đừng cho là ta nguyện ý ôm ngươi. Này chỉ là ta bất đắc dĩ thực hiện hạ sách thôi, hơn nữa đặc biệt là hạ sách trong hạ sách!".Bỗng một trận tiếng cười vang lên. "Ai!?". Đoàn Thiệu Đường phản ứng trước tiên là có thích khách, núp sau lưng Bát công chúa.Bát công chúa có chút khẩn trương, tay phải hơi nhấc, ngưng tụ cỗ chân khí vận sức chờ phát động. Là cao thủ võ công tuyệt đỉnh nào? Cả bổn cung cũng chưa phát hiện có người.Nhìn kỹ mới thấy Tình Nhi từ đại thạch đi ra: "Phò mã thật là, ôm công chúa luyến tiếc không buông. Các ngươi nam nhân đều là dối trá, còn biện hộ rằng bất đắc dĩ thực hiện hạ sách trong hạ sách!"."Tình Nhi! Ngươi...nghe lén!". Đoàn Thiệu Đường thập phần xấu hổ.Tình Nhi trêu ghẹo: "Ta không hề nghe lén. Ta đi ngang qua xem các ngươi khanh khanh ta ta nửa ngày nên không đành quấy rầy thôi. Vợ chồng các ngươi nửa đêm hoa tiền nguyệt hạ tư hội hẹn hò. Thành thân đã bao lâu rồi còn làm mấy trò như khi lần đầu gặp nhau?"."Ta cùng nàng tư hội hẹn hò!? Tình Nhi ngươi không bị khùng đi?". Đoàn Thiệu Đường khinh bỉ lườm Bát công chúa."Trời tối mắt ta không tinh, nhưng tai ta rất thính. Chính ta nghe công tử nói chết cũng không buông công chúa, khen công chúa hiền lương thục đức, hào phóng khéo léo, ôn nhu săn sóc, cưới nàng là đã tu luyện phúc khí mấy đời, ngươi thích còn không kịp...Công tử ngươi biểu đạt tình yêu với Bát công chúa khả người buồn nôn a, ngươi vẫn muốn chống chế?"."Tiểu nha đầu, ngươi dám giễu cợt ta! Là ngươi nghe nhầm!"."Công tử, công chúa, các ngươi yên tâm. Ta tuyệt đối không mang chuyện này nói bậy bạ."."Bổn cung muốn nghỉ ngơi, Phò mã cứ ngoạn một mình.". Bổn cung cư nhiên không để tâm chuyển động xung quanh, ta lúc nào thì sơ sót như thế?"Công chúa, ngươi ngại Tình Nhi phá rối các ngươi ngắm hoa ngắm trăng, ta sẽ rời khỏi ngay."."Bổn cung không có hứng thú cùng hắn ngắm hoa ngắm trăng!".
Tình Nhi lầm bầm lầu bầu: "Công tử và công chúa thật kỳ lạ...".
"Ngươi nha! Nhớ kỹ không được đem sự tình mới nãy nói bừa bãi!". Đoàn Thiệu Đường cốc đầu Tình Nhi một cái.
"Tình Nhi nhất định sẽ không bàn tán lung tung, ha ha.".
Ta cùng nàng tư hội hẹn hò? Vớ vẩn! Quả là ăn no rảnh rỗi không có việc làm!
HẾT CHƯƠNG 31
Bài hát: Điểm cuối của hạnh phúc (Tăng Tiệp) - Tiểu thuyết: Ban mã tuyến (Kiều Hiểu Kiều x Cận Ngữ Nga/Âu Dương Thông x Cận Hoan Nhan).
Chú thích:Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip