Chương 2. Bắt nạt trong vườn hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ánh đèn mờ nhạt mơ hồ, thế giới dường như xuất hiện những hình ảnh chồng lên nhau.

Đầu Thiệu Hiển mê man, cậu duỗi tay định dụi mắt, lại bị một người lập tức ngăn lại.

"Đừng dụi, mắt sẽ đau."

Người đàn ông thanh âm trầm thấp, giọng nói này hình như có chút quen tai, nhưng cậu nhất thời nghĩ không ra.

"Trợ, trợ lý, gọi trợ lý của tôi tới." Thiệu Hiển đại khái cảm thấy mình đã uống say, đầu đau đến khó chịu.

"Tôi đỡ cậu sang phòng nghỉ trước."

Người đàn ông tiến lại gần, một mùi hương nhàn nhạt ập tới, khiến Thiệu Hiển thanh tỉnh vài giây, cậu vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Lông mi cực kỳ dài, lúc này phủ xuống, che đậy cảm xúc trong đôi mắt, nốt ruồi lệ bên đuôi mắt trái lộ ra một cách rõ ràng.

Phó Bách Châu!

Thiệu Hiển từ trên giường ngồi bật dậy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Vài sợi nắng sớm từ khe hở màn cửa chui vào, cậu vỗ đầu mấy cái, sao lại mơ thấy Phó Bách Châu?

Nằm mơ thấy đối thủ một mất một còn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Sau vài phút bình tĩnh, cậu nhanh chóng rời giường, lê dép chạy đến phòng vệ sinh xả nước, mới vừa kéo quần lên, liền nghe tiếng gõ cửa.

"Hiển Hiển, dậy đi con, hôm nay nhà có khách, còn có bạn của con tới đó."

Thái Nhã Lan dịu dàng nói.

"Con thức rồi, con đang đánh răng đây ạ."

Cậu hướng cửa phòng đáp lại một tiếng, Thái Nhã Lan liền yên tâm đi xuống lầu.

Thiệu Hiển tuy được cưng chiều, nhưng Thiệu gia trước nay có truyền thống tự lập tự phấn đấu, Thiệu Hiển từ nhỏ đã biết chăm sóc bản thân, tuy rằng có chút kiêu căng phách lối nhưng không hàm hồ chính sự.

Cũng chính vì vậy nên Thái Nhã Lan mới có thể yên tâm mà cưng chiều cậu.

Thiệu Hiển đứng trên băng ghế nhỏ để đánh răng, nhìn gương mặt non nớt trong gương , âm thầm thở dài.

Chẳng lẽ muốn cậu trải qua nỗi khổ của học sinh thêm lần nữa sao?

Mười tuổi cậu đang học lớp 4, thi vào cấp 2 thì không sao, quan trọng là thi vào cấp 3 với thi đại học.

Cậu đã ba mươi tuổi rồi, kiến thức trước kia đã quên gần hết, càng nghĩ càng phiền lòng.

Có điều Thiệu Hiển dù làm cái gì cũng sẽ làm nghiêm túc, cho dù đây chỉ là mơ cậu cũng không thể từ bỏ cuộc sống của mình.

Rửa mặt thay đồ xong, cậu bước xuống nhà ăn, Thái Nhã Lan thấy cậu vừa xuống tới liền trực tiếp tiến tới ôm lên, trái phải thơm một cái, "Hôm nay Hiển Hiển đẹp trai nhất luôn!"

Nếu là Thiệu Hiển 10 tuổi, cậu nhất định sẽ hưởng thụ hai cái thơm này, nhưng bây giờ cậu đã ba mươi rồi, thật ra vẫn ngại ngùng một chút.

"Khụ!" Thiệu Bác Viễn buông báo, đưa mắt nhìn sang.

Thiệu Hiển đón ánh mắt rất nhanh, vội vàng nghiêm trang nói, "Mẹ à, trong nhà này ba mới là người đẹp trai nhất, tiếp theo đó là anh cả, còn con chỉ xếp cuối thôi."

Thiệu Uẩn cười rộ lên: "Hiển Hiện, em khen anh như vậy, đúng là không đưa quà thì không đành lòng mà."

"Anh, cho dù anh không cho em cái gì thì anh vẫn đứng thứ hai mà!"

Thiệu Hiển đi sang ngồi bên cạnh anh trai, cái miệng nhỏ còn ngọt hơn mật.

Thấy cậu đã hoạt bát trở lại, Thái Nhã Lan trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, mặt tươi cười nói: "Ai nói Hiển Hiển xấu nhất vậy? Rõ ràng là xinh đẹp nhất!"

Lời của nàng cũng không phải nói dối.

Cậu hai Thiệu gia tuy là một ông hoàng con, nhưng trẻ con cùng tuổi đều thích chơi với cậu, một là do cậu được người nhà nuôi dạy cẩn thận, hai là vì Thiệu Hiển lớn lên thật sự đẹp mắt.

Ánh mắt của trẻ con là ánh mắt thuần túy nhất.

Tướng mạo Thiệu Hiển di truyền từ Thái Nhã Lan, đôi mắt sáng to tròn, lông mi dài kinh người, mũi miệng tinh xảo, nhưng không có một chút nữ tính, bởi vì lông mày giống cha, cho nên nhìn nam tính bức người.

Bàn về giá trị nhan sắc, chỉ cần Thiệu Hiển về sau không khiếm khuyết gì, có thể khẳng định đó sẽ là điểm nối bật nhất của cậu.

Sự thật chứng minh, cậu càng lớn lại càng tự phụ.

Bữa tiệc sinh nhật tổ chức vào giữa trưa, sau bữa sáng, Thái Nhã Lan cố ý đưa Thiệu Hiển đi thay quần áo mới, ngó trái ngó phải vô cùng hài lòng.

"Con trai tôi sao lại đáng yêu thế này chứ?" Vừa nói lại muốn tiến tới thơm thêm mấy cái nữa.

Thiệu Hiển vươn tay nhỏ đẩy ra, "Mẹ, con lớn rồi, mẹ đừng tự tiện thơm con như vậy nữa."

"Được được được, không thơm nữa," Thái Nhã Lan cười dặn dò nói, "Đợi chút nữa qua chào hỏi các cậu các dì xong, con đi chơi với bạn, nhưng đừng có chạy lung tung nhớ chưa?"

Thiệu Hiển gật đầu liên tục.

Sinh nhật năm 10 tuổi có ai tới tham gia, cậu cơ bản đã quên, ngoại trừ Tiền Văn Kiệt.

Lúc đó cậu hiểu lầm là Tiền Văn Kiệt đá cậu, cho nên vẫn luôn lạnh lùng với hắn. Có điều cậu với Tiền Văn Kiệt thật sự là nghiệt duyên, từ năm lớp 5 đến hết cấp 3, bọn họ vẫn luôn chung một lớp, hơn nữa nhân phẩm Tiền Văn Kiệt đúng thật không tồi, hai người liền thân thiết như anh em.

Về sau Tiền Văn Kiệt còn giúp cậu đối phó Phó Bách Châu, cũng không sợ Phó Bách Châu tức giận chơi trò "Trời lạnh Vương phá".

Nghĩ đến đây, cậu nhịn không được cười rộ lên.

"Hiển Hiển ngoan! Đi, cùng mẹ xuống dưới nhà nào."

Thiệu Hiển ngoan ngoãn để nàng dắt xuống, được rất nhiều khách khứa khen ngợi, trên mặt cậu vẫn luôn treo nụ cười nhạt, thoạt nhìn tựa như một công tử nhỏ ưu nhã quý phái.

Dưới sự quan sát của mọi người, cậu thổi tắt nến, Thiệu Uẩn tươi cười giúp cậu cắt bánh kem, chia cho những đứa bé khác.

Trong những bữa tiệc thế này, người lớn tất nhiên sẽ không đụng đến bánh ngọt.

Trẻ con nhận lấy phần bánh của mình, tụ tập lại kết bạn, mọi thứ nhìn thật tốt đẹp mà lại hư ảo.

Thiệu Hiển không có hứng thú với loại bánh kem kem ngọt ngọt này, hôm nay lại càng không, cậu có vài phần mệt mỏi, muốn bước ra ngoài vườn để được yên tĩnh một chút.

"Thiệu Hiển." Phía sau có người gọi tên.

Cậu xoay người lại, một cặp lông mày sâu róm đập thẳng vào mắt.

"Tiền Văn Kiệt, sao cậu không vào cùng chơi với bọn họ đi?" Thiệu Hiển dùng cằm hất hất chỉ về phía đám trẻ con kia.

Tiền Văn Kiệt lắc đầu, "Mình mới chuyển đến, không quen biết ai, hơn nữa đứa nào cũng chơi chung với Trần Dục hết."

Hắn chán ghét Trần Dục, tự nhiên không cùng bọn nó thông đồng làm bậy.

Trần gia ở trong khu biệt thự không tính là nổi trội, nhưng bên cạnh Trần Dục lúc nào cũng tụ tập một đám trẻ con.

Nguyên nhân đại khái là bởi vì Trần Dục cao lớn, cường tráng, giơ chân nhấc tay đều mang theo chút "hơi thở giang hồ", làm mọi người nể phục.

Nó thường xuyên bày trò cho một đám cô lập đứa nhỏ khác mấy ngày, sau đó lại dẫn người tới "thu nhận" đứa nhỏ đó, tuy cách làm đúng là ngứa đòn, nhưng đứa nhỏ vừa bị ăn ngược, được nó "cứu vớt" nên về sau còn trung thành hơn.

Thiệu Hiển tuy được cưng chiều, nhưng gia giáo rất nghiêm, Thiệu gia làm việc đều có nguyên tắc, Thiệu Hiển chướng mắt loại người như Trần Dục, tự nhiên không để ý đến bọn họ.

"Vậy cậu về sau chơi chung với mình đi, không cần quan tâm tới đám người đó." Thiệu Hiển chân thành nói.

Tiền Văn Kiệt lập tức chớp chớp mắt: "Thiệu Hiển cậu tốt thật nha! Chúng ta từ đây về sau chính là anh em tốt sao?"

Lúc ở trong bệnh viện, Thiệu Hiển rửa oan cho hắn, hắn rất có cảm tình với cậu, hiện tại Thiệu Hiển muốn cùng hắn làm bạn, hắn càng thêm vui vẻ, hai hàng lông mày vui vẻ đến mức muốn xoắn vào nhau.

Thiệu Hiển cố nén cười nhưng thất bại, "Lông mày của cậu với Shin-chan giống nhau thật nha, Tiền bút chì."

Tiền Văn Kiệt không tức giận, ngược lại còn cười hùa với hắn, "Ai cũng nói vậy hết."

"Đi, mình dắt cậu ra vườn hoa đi dạo."

Thiệu Hiển là chủ nhà, đương nhiên muốn mang bạn tốt cùng nhau đi tuần tra lãnh địa rồi.

Hai người sánh vai nhau đi vào vườn, Tiền Văn Kiệt "Oa" một tiếng, "Đẹp quá nha!"

Vườn hoa của Thiệu gia vẫn luôn được Thái Nhã Lan tự mình chăm sóc, Thái Nhã Lan phẩm vị không tầm thường, cho nên vườn tược được trang trí đến mức cảnh đẹp ý vui.

Thiệu Hiển đã nhìn quen nên không có cảm giác gì, nhưng Tiền Văn Kiệt chính là cái "Đồ nhà quê", hai mắt đều bị các đóa hoa đủ màu mê hoặc.

"Mình với cậu qua bên kia nhìn thử đi."

Thiệu Hiển cong cong khóe môi, vui sướng bước đi trước.

"Mày không phải thích ăn bánh kem sao? Há miệng. Tao cho mày ăn sao mày lại không ăn hả?"

Cách đó không xa loáng thoáng truyền đến một thanh âm ác liệt, mà tiếp theo đó chính là một loạt các tiếng phụ họa khác.

"Quả nhiên là một đứa thấp hèn, vậy mà lại dám trộm bánh ăn, không biết xấu hổ!"

"Anh Dục kêu mày liếm! Mày dám không liếm à? Chán sống sao?"

"Người của mày cũng dơ quá đi! Không liếm cho sạch, người mẹ hồ ly tinh kia của mày sẽ không cho mày vào cửa đâu nha, ha ha ha!"

"Mở miệng ra nói chuyện coi! Mau quỳ xuống xin anh Dục tha cho, không tao tẩn cho mày một trận bây giờ!"

"Anh Dục, vườn hoa này không có gì đặc sắc hết, không bằng chúng ta chơi cưỡi ngựa đi?"

Giọng nói xấu xa một lần nữa lại vang lên: "Được nha, nhưng chỗ này không có ngựa, lấy gì mà cưỡi đây?"

"Anh Dục, không phải ở đây có sẵn rồi sao?"

Một đám trẻ con bật cười ha hả, thi nhau đưa tay đẩy một đứa nhỏ ngã xuống đất, kêu gào bắt nó quỳ trên đất mà cưỡi lên.

Đứa nhỏ kia trên đầu dính đầy bánh kem xanh xanh hồng hồng, một bên mắt còn bị kem bịt lại, cố mở mắt mà không được, bên còn lại bị đánh đến tím bầm, chỉ có thể gắng mở một nửa.

Nó muốn phản kháng, nhưng lại không có sức lực. Nó đã không ăn gì hai ngày nay rồi.

Đám trẻ con kia hung hăng đem nó ấn ngã xuống mặt đất, lộ ra thân hình nhỏ gầy trơ xương, sống lưng cao cao nhô lên, hình dạng như cầu Triệu Châu dầm sương dãi nắng ở trong sách giáo khoa.

Cứng cỏi, nhưng dễ gãy.

"Anh Dục, anh mau tới cưỡi ngựa đi!" Bọn nhỏ hưng phấn kêu to.

Tựa như bọn chúng vừa nhận ra hành hạ người khác một cách tàn nhẫn hóa ra lại có thể khiến bản thân cảm thấy thỏa mãn như vậy.

Trần Dục lộ ra ý cười gian ác, nó bước lên trước, duỗi chân đạp thật mạnh lên lưng đứa nhỏ, dùng lòng bàn chân hung hăng day nghiến, rồi sau đó bước ngang lưng, đột ngột ngồi xuống.

Phảng phất trong giây lát, Thiệu Hiển đã có thể nghe thấy tiếng sống lưng vỡ vụn.

"Mấy người đang làm gì vậy hả!"

Cậu bước nhanh đến, lập tức đẩy Trần Dục ra, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận. Cậu không biết, đám Trần Dục lại có thể độc ác như vậy.

"Ỷ mạnh hiếp yếu, không biết xấu hổ!" Tiền Văn Kiệt cũng tức giận mắng to.

Bọn trẻ đang ấn tay chân đứa nhỏ, nhìn Trần Dục, lại nhìn sang khuôn mặt tức giận của Thiệu Hiển, nhất thời không biết có nên buông tay hay không.

Đứa nhỏ trên mặt đất khẽ run nhè nhẹ.

Thiệu Hiển càng thêm tức giận, "Buông tay hết cho tôi!"

Cậu không dễ tức giận, nhưng một khi nổi giận, so Trần Dục miệng cọp gan thỏ không biết đáng sợ hơn bao nhiêu lần.

Bọn trẻ bị dọa đến mức thả hết tay ra.

Đây chính là Thiệu Hiển, bọn họ không thể trêu vào.

"Tiền Văn Kiệt, đi kêu người lớn tới." Thiệu Hiển đưa mắt đen nhìn bọn họ, "Có mặt người nào tính người đó, dám ở trong vườn hoa nhà tôi bắt nạt người khác, vậy là đủ rồi, đứng yên đó hết đi, có gan thì chạy thử xem!" Nếu người khác đều gọi cậu là ông hoàng con, vậy cậu sẽ nổi điên một lần cho sáng mắt!

Trong vườn tức khắc yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả Trần Dục cũng cúi đầu không dám nói lời nào, trong mắt nó ngoài sợ hãi, còn có vài phần không cam lòng cùng oán giận.

Thiệu Hiển khom lưng muốn đem đứa nhỏ bế lên, nhưng tay vừa đến gần, đứa nhỏ liền không kìm được phát run tránh sang chỗ khác.

"Cậu đừng sợ, tôi không đánh cậu đâu."

Đứa nhỏ nhắm mắt lại, đầu chôn trong khuỷu tay, nằm nghiêng người, thân thể cong lại như con tôm.

Trên đầu đều là bánh kem, quần áo in đầy dấu giày, cánh tay lộ ra ngoài trông nhỏ bé yếu ớt đến đáng sợ.

Thiệu Hiển trong lòng dâng lên một trận chua xót.

Cậu thấy chỗ mũi đứa nhỏ bị bơ lấp kín, hít thở có chút khó khăn, liền đưa tay qua lau, lại lau đi chỗ kem bị dính bên mắt trái.

"Cô, chú, ở đằng kia kìa!"

Thanh âm thanh thúy của Tiền Văn Kiệt từ xa truyền đến, Thiệu Hiển thu tay, quay đầu lại.

Thế nên cậu không phát hiện, đứa nhỏ trên mặt đất lén mở nửa mắt phải, nhìn về phía đầu ngón tay dính đầy kem của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip