Chương 47: Đàn sói hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Đàn sói hoang

Editor: Đông Vân Triều

Đêm đã khuya, tất cả mọi người đều chủ động tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong rừng cây, thú hoang thoắt ẩn thoát hiện, có thể là cáo, thỏ linh tinh, nhưng cũng có thể là hổ, báo, gấu đen các loại, tuỳ vận khí mỗi người. Có thực lực yếu kém mà lại đòi hành động trong đêm thì đúng là nước vào đầu.

Mà dù cho có đủ sức chiến đấu thì chẳng ai lại muốn đối đầu với đám động vật nguy hiểm ấy. Giết chúng vừa tốn công vừa vô ích, chẳng may lại nằm ra đấy thì gay to.

Diện tích hòn đảo khá lớn, khả năng chạm mặt động vật ăn thịt cỡ lớn tương đối thấp. Nhưng căn cứ vào định luật Murphy, chuyện bạn càng e sợ nó xảy ra thì chắc chắn nó sẽ xảy ra.

Cánh rừng ban đêm đen kịt một màu, Lâm Xảo nhắm mắt nhắm mũi theo sát Tạ Trì An, vỗ ngực xoa dịu trái tim đang đập dồn dập vì căng thẳng.

Mây đen cản bước ánh trăng, cả không gian tối đến mức đưa tay ra không thấy được năm ngón, Lâm Xảo chỉ có thể dựa vào cảm giác để theo kịp bước chân Tạ Trì An. Em rúm ró khoanh tay tự ôm lấy bản thân mình, cố nén run rẩy, em cứ cảm thấy có vô số cặp mắt trong màn đêm đang trừng trừng dõi thro hai người họ...

Quá tối dễ sinh ra ảo giác, tâm lý sinh ra cảm giác sợ sệt bị nhòm ngó là bình thường. Nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, trực giác của Lâm Xảo đã vang lên hồi chuông chính xác rồi đó.

Tạ Trì An dừng lại không báo trước.

Lâm Xảo luôn vội vã đuổi theo cậu nên không để ý, đụng trán vào lưng cậu, rồi phản lực đẩy ngược em ra sau một bước dài, giẫm phải một nhánh cây khô trên mặt đất, tiếng "crách" be bé cắt ngang màn đêm.

Gió thổi lạnh thấu xương.

Nhiệt độ ngày và đêm ở trên đảo chênh nhau cực lớn, Lâm Xảo cảm thấy toàn thân lạnh toát, cả sinh lý lẫn tâm lý. Em mở miệng hỏi mà răng va cầm cập vào nhau: "Có chuyện gì..." rồi những từ còn lại mất hút.

Bởi vì em trông thấy... khoảng đen trước mặt không xa đột nhiên xuất hiện những đôi mắt thú xanh lục không hề ăn khớp với dáng vẻ cành lá xung quanh, nhìn chòng chọc vào họ không chớp mắt. Chúng ám ảnh như thể những con ma trơi vậy, thật rùng mình.

Tạ Trì An cảm thấy chắc chắn hôm nay mình bước chân trái ra khỏi nhà.

Gió thổi hiu hiu xua tan mây đen, ánh trăng bạc rải đều khắp chốn, khiến đám dã thú ẩn núp nơi rừng sâu bắt đồ lộ ra hình ra dạng. Mười mấy con sói hoang to lớn thiện chiến tụ lại từ bốn phương tám hướng, cầm đầu là một con sói trắng đang chống mắt nhìn Tạ Trì An.

Họ đã bị đàn sói bao vây.

-

Lâm Xảo trân trối nhìn đám sói hoang xúm lại, tiếng hét ứ đặc trong cổ họng.

Tạ Trì An sầm mặt trong cảnh "tứ bề thụ địch" này, tay dùng sức siết chặt ngọn giáo.

Mắt cậu nhắm ngay con sói to lớn nhất đứng ở ngay phía trước. Lông toàn thân trắng như tuyết, uy phong lẫm liệt, thủ lĩnh của đàn sói. Đây là con đầu đàn.

Đánh giặc phải bắt vua trước.

Con sói trắng đầu đàn từng bước tới gần, đôi con ngươi âm lãnh vô cùng, mang theo vô vàn sát ý nguyên thủy của động vật.

Tạ Trì An đã chú ý tới vết thương trên chi sau bên phải của nó, máu kết thành mảng, màu đỏ sậm ấy nổi bần bật trên bộ lông trắng muốt.

Đã thế, thì cứ nhằm vào đó mà tấn công thôi...

Ngay lúc Tạ Trì An vận sức chuận bị phát động cuộc chiến, bỗng nhiên trong rừng vang lên tiếng huýt sáo thanh thuý. Con sói trắng đầu đàn ngừng bước ngay tắp lự.

Nó vậy mà dễ dàng từ bỏ con mồi ngay trước mắt, quay phắt đuôi đi.

Đàn sói hoang thấy thế, cũng đều im lặng lui về sâu trong rừng.

Lâm Xảo vốn cho rằng sẽ có một cuộc ác chiến không thể tránh khỏi, ai dè lại được giải quyết dễ dàng như thế, em phát ngốc luôn.

Thế là xong rồi?

Tai qua nạn khỏi khiến Lâm Xảo cảm thấy thật may mắn, thở hắt ra: "Làm em sợ chết khiếp, thế mà những con sói kia tự chạy đi thật. Anh ơi, chúng ta rất may mắn đó, anh..." em quay đầu lại thì sững người, mặt anh ấy trông thế nào cũng không phải đang vui.

Tất nhiêu Tạ Trì An đang không vui rồi.

Những con sói kia, hay nói chính xác hơn là con sói trắng đầu đàn, rõ ràng là có người điều khiển. Tiếng huýt sáo vừa rồi, Lâm Xảo vì quá sợ nên mới không để ý, nhưng hai tai Tạ Trì An thì nghe rõ mồn một.

Nếu như chỉ là trùng hợp chạm mặt một đàn sói hoang chưa phải là tình huống xấu nhất, nhưng nếu có người có thể điều khiển được những loài động vật này, thế thì thật đáng sợ.

Hệ thống đã giới thiệu: "Có sẵn đồ ăn và vũ khí trên đảo, mời người chơi tự chủ động tìm kiếm."

Mà động vật cũng nằm trên đảo, có thể trở thành mối nguy hiểm tiềm tàng, có thể thành đồ ăn... Và cũng có thể thành vũ khí.

Không phải ai ai cũng có năng lực thuần thú. Nhưng bây giờ ở trên đảo rõ ràng có một kẻ sở hữu năng lực ấy.

Người chơi ở cửa thứ Hai, quả nhiên "ngọa hổ tàng long".

-

Trong rừng rậm, có một chú sói trắng trước kia gườm mắt nhìn Tạ Trì An rất hung hãn, giờ lại giống như một con mèo bự thân mật cọ cọ một người đàn ông trẻ tuổi.

Người ấy thanh tú, mặt mày đôn hậu, đang ngồi bên trên tảng đá. Anh xoa xoa lớp lông trên đầu nó, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Lần sau đừng chạy lung tung nữa nha, em còn bị thương chưa khỏi kia mà."

Sói trắng đầu đàn tủi thân "ngao ô".

Là người này cứu nó, nó muốn tìm ít đồ ăn để báo đáp. Mà trong mắt sói, người cũng là một loại đồ ăn, duy chỉ có người cứu nó là ngoại lệ.

Quý Thanh Lâm tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Tôi không ăn thịt người, tôi chỉ ăn chay thôi."

Chú sói nghiêng đầu khó hiểu, hiển nhiên bạn động vật ăn thịt cỡ lớn này không thể lý giải được sao lại tồn tại một người không thích thịt cơ chứ.

Quý Thanh Lâm vỗ nhè nhẹ đầu nó: "Tiểu Bạch, em cuộn người lại được không? Tôi hơi buồn ngủ."

Sói trắng đầu đàn nghe lời quỳ rạp xuống, để Quý Thanh Lâm gối lên bộ lông mềm mại của nó mà ngủ. Nó khép hờ hai mắt, nhưng không hề buông lơi cảnh giác. Chỉ cần có người thứ hai bước tới chỗ này sẽ bị mười mấy con sói nhào vô xé nát.

-

Hôm sau, trời sáng choang.

Lần này hệ thống thế mà không thông báo sĩ số may mắn sống sót, chỉ thỉnh thoảng lên tiếng khi có người chơi ngã xuống. Nhưng không có giấy bút bên cạnh, hơn nữa tinh thần luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ, trừ khi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, chứ về cơ bản chẳng ai nhớ nổi đứa nào đã chết, thậm chí đã chết bao nhiêu người.

Những con số lung tung beng ấy sao nhớ được, có nhớ cũng chỉ nhớ mấy vị thần thường xuyên đạt thành tựu TRIPLE-KILL kia thôi.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có một kẻ nhớ kỹ.

Hắn không chỉ nhớ kỹ số hiệu của tất cả người chơi đã tử vong, mà còn nhớ tướng mạo của một bộ phận đó, đồng thời còn sàng lọc, đối chiếu từng người một.

Ngay trong một giờ tìm kiếm đồng đội ngày đầu tiên, Giang Khoát đã dạo chơi được một phần ba hòn đảo. Hắn gặp không ít người, cũng biết số hiệu của họ và ghi nhớ tỉ mỉ từng khuôn mặt một.

Giang Khoát mang số 1, đồng đội là số 13, tính tới giờ thực lực của tổ đội này tuyệt đối đứng đầu. Nhưng may mắn của hai người họ lại thuộc hạng chót, ngay ngày đầu tiên đã chạm trán với đàn sói.

Số 13 rất không nghĩa khí, trực tiếp vứt bỏ Giang Khoát mà co giò chạy. Lúc ấy người chết chưa nhiều, số 13 chưa nhận thức được con số 1 này có bao nhiêu hào quang lóng lánh, phải nói là chói mù mắt chó. Gã chỉ chăm chăm nghĩ rằng bản thân không cần mạo hiểm vì một tên đồng đội mới quen. Dù sao thì thiếu đi đồng đội cũng không chết, nhiều lắm là ít đi một phần trợ lực mà thôi. Số 13 tự cảm thấy mình rất mạnh mẽ, đủ để SOLO tất cả.

Nhưng "tất cả" ở đây không bao gồm lũ sói.

Giang Khoát dửng dưng nhìn số 13 bỏ trốn mất dạng, mười mấy con sói lại nhìn chòng chọc vào hắn.

Dao ra khỏi vỏ, Giang Khoát rạch một đường lên chân sau của con sói đi đầu, đột phá vòng vây xông ra ngoài mà chẳng mất sợi tóc nào.

Hắn chỉ muốn xem xem người đồng đội được chu cấp này có đáng tin hay không mà thôi. Kết quả rất rõ ràng, tin gã có mà bán mạng.

Hắn không trách số 13 tự tư tự lợi, đương lúc nguy cấp kẻ có thể nghĩ đến người xa lạ không có nhiều, đây là nhân chi thường tình. Tất nhiên Giang Khoát cũng sẽ chẳng dính dáng gì đến gã nữa.

Giang Khoát và số 13 cứ như vậy chấm dứt tình đồng chí, hắn chẳng chủ động đi tìm đối phương, quyết định hành động một mình, còn tiện tay xử lý mấy kẻ có mắt như mù tự tìm đường chết.

Cho đến khi hắn ngửi thấy mùi đồ ăn.

Mùi nướng thơm lừng thân thuộc làm sao!

-

Nắng ban mai xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán cây, Giang Khoát đang ngủ mà phải nheo mắt lại, giơ tay chắn bớt ánh sáng. Qua các kẽ ngón tay, hắn thấy những chùm sáng màu vàng nhạt lấp lánh bởi vì xuyên thấu qua tấm lá mỏng manh mà được pha thành màu xanh nhạt, tươi mát mà ấm áp.

Giang Khoát ngồi dậy, tiện tay nắm lấy đầu con rắn nhỉ đang quấn người trên cành chuẩn bị tập kích hắn: "Bữa sáng đến thật đúng lúc, làm phiền rồi."

Bé rắn: "..."

"Đánh rắn đánh bảy tấc", sau đó hắn khua dao cắt mấy cành cây làm củi đốt.

Hiện hắn chưa tìm thấy nước ngọt trên đảo, mà cũng không có vật chứa, tiếc là không thể làm canh rắn, nướng lên là lựa chọn duy nhất.

Rắn nhỏ chết rất an tường.

Giang Khoát xử lý thịt rắn đơn giản, đồng thời tiến hành chuẩn bị tâm lý.

Cơm hắn làm có vị gì, chính hắn vẫn chưa thể ước lượng nổi.

Giang Khoát nếm thử một ngụm, rồi mặt hắn bắt đầu biến hình, nhổ hết ra.

'Ngon' đến mức lưỡi và dạ dày hắn đe doạ sẽ treo cổ tập thể nếu hắn còn cố tiếp nhận thứ kì ba này một lần nữa.

Gợi Giang Khoát nhớ tới hương vị tiêu hồn của xiên nấm tối qua.

Nếu có thể chộp người đó đến nấu cơm cho hắn thì tốt rồi...

Dập lửa, ném đống thịt còn lại đi, Giang Khoát quyết định đi tìm đồ ăn mới.

Hắn đi theo hướng Mặt Trời mọc, trông thấy thi thể một người đàn ông to lớn.

Nếu chỉ là một người ất ơ nào đó, Giang Khoát sẽ chẳng dừng bước. Nhưng vị này thì khác, hôm qua hắn đã gặp người này rồi.

Trở lại một ngày trước đó, cái xác chết này còn đứng mà hỏi hắn: "Cậu là số 98?"

Giang Khoát không hề phủ nhận, hỏi ngược lại: "Anh là..."

Gã to con trở nên nóng nảy: "Cứ trả lời huỵch toẹt ra xem nào! Một cái mã số thì có gì mà phải giấu giấu giếm giếm? Hay cậu là số 0?"

Ngoại trừ số 0, chẳng người chơi nào phải giấu số hiệu của mình đi cả.

"Dĩ nhiên không phải." Giang Khoát giơ mặt màu đỏ của tấm thẻ lên để chứng minh, nhưng đó là số hiệu của đồng đội hắn, lộ mà vẫn chưa lộ hết, "Chỉ là con người tôi có tính cảnh giác cao, thích biết người biết ta."

Sau khi trải qua cửa thứ Nhất, thần hồn nát thần tính là chuyện bình thường, gã đô con không nghi ngờ gì, số hiệu cũng chẳng phải chuyện cơ mật gì cho cam, thuận miệng: "Tôi số 62."

Giang Khoát nhận được đáp án thì xoay người rời đi: "Hẹn gặp lại."

Tương tự như vậy, hắn đã thăm dò được tương đối tường tận cơ số người chơi: diện mạo, số hiệu, thậm chí cả số hiệu của đồng đội họ.

Ngoại trừ số 0, số của ai mà chẳng như nhau, nhớ làm gì cho nhức đầu. Nhưng Giang Khoát lại là kẻ dư hơi như thế. Nhờ đo, hắn có thể loại trừ được khá nhiều người không phải số 0, lược bớt mục tiêu không cần thiết, sau đó hắn biết rằng số hiệu đại diện cho thực lực, tuyệt đối không phải việc vô ích.

Tất nhiên cũng có vô vàn phương pháp để sàng lọc khác, vì không phải ai cũng có trí nhớ của Giang Khoát mà.

Nhờ thông báo từ hệ thống, công ghi nhớ tất cả số hiệu của người chơi đã tử vong của hắn cho đến hôm nay đã phát huy tác dụng.

Số 62.

Giang Khoát nhớ rõ ràng.

Gã đàn ông cao lớn hôm qua còn cò kè với hắn bây giờ đã nằm lại chỗ này, chết đến mức không thể chết hơn.

Mà từ đầu chí cuối, hệ thống không hề hé răng tin tức số 62 tử vong.

Thú vị à nha.

Dưới tình huống nào sẽ có người tử vong nhưng hệ thống lại ỉm đi không thông báo?

Giang Khoát không cho rằng hệ thống có BUG.

Như vậy đáp án đã hiển hiện rõ ràng, có thể số 0 đã thay thế thân phận của gã.

Giang Khoát ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể số 62, cổ có dấu vết bị bẻ gãy, thẻ trên người không cánh mà bay.

Về cơ bản, Giang Khoát có thể xác định rằng sau khi giết chết số 62, số 0 đã cướp đi thẻ bài của gã rồi mạo danh đi tìm đồng đội.

Vậy thì đơn giản rồi, chỉ cần tìm số 98 - đồng đội của gã là được.

Giang Khoát không biết số 98 trông như thế nào, chỉ cần chọn người nào nom yếu yếu là được.

Hắn không hề ưa thích việc giết người, nếu chỉ cần giết một mống là có thể qua cửa, ai lại rảnh rỗi chọn giết một đám cơ chứ, trừ mấy thằng điên ra.

Giết chết số 0, đây chính là mục tiêu của Giang Khoát.

---

Đông Vân Triều: Quà Trung Thu muộn cho các bạn nèk :33

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip