#37: Trại tập huấn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ô tô chạy trên đường cao tốc, phía trước quốc lộ có nơi đóng quân. Khúc cong trên quốc lộ rất nhiều, các bạn học trong xe cũng làm cho nghiêng trái nghiêng phải.

Ôn Niệm Niệm ngủ là như heo, tùy ý để xe điên cuồng phóng đi, cô vẫn rung đùi ngủ ngon không hề phát hiện.

Đầu rơi xuống vai Quý Trì, Quý Trì hơi chỉnh đầu cô, để cô ngủ thoải mái chút.

Quay mặt lại, ma xui quỷ khiến đụng phải ánh mắt lạnh tanh của Giang Dữ.

Đôi mắt đen nhánh mang theo một tia lạnh lẽo.

Quý Trì run run một chút, vươn tay, đầu ngón tay chọc huyệt thái dương của Ôn Niệm Niệm, dịch đến vai Giang Dữ.

Cho cậu! Đều cho cậu!

Ôn Niệm Niệm không tỉnh, dựa vào bả vai Giang Dữ ngủ càng thơm ngọt.

Giang Dữ rũ mắt liếc cô một cái, cả người ngồi thẳng.

Quý Trì khinh thường, trong lòng cao hứng bỏ mịa ra, trên mặt còn giả vờ bất đắc dĩ “thật không còn cách nào khác”.

...nói dối rất giỏi!

Ôn Niệm Niệm dựa vào vai Giang Dữ ngủ khoảng mười lăm phút, bị một trận xóc nảy đánh thức.

Cô xoa đôi mắt nhập nhèm, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Giang Dữ gần trong gang tấc.

360 độ, xa xem gần xem, đều là mỹ nam hoang sơ không góc chết.

Tương đối... cảnh đẹp ý vui.

Ôn Niệm Niệm thanh tỉnh vài phần, thấp giọng lẩm bẩm: “Sao lại ngủ rồi.”

Mắt Giang Dữ nhìn thẳng, bộ dáng xoay xoay cổ.

Ôn Niệm Niệm le lưỡi: “Ngại ghê, tớ đang mệt, trùng hợp bả vai cậu lại quá thoải mái.”

“Không có lần sau.”

“Không có! Không có!”

Ôn Niệm Niệm thật không dám dựa vào, tính gia hỏa này hư như vậy, lại không thích tiếp xúc với người khác, dựa một chút cũng không biết bị nhớ bao lâu.

Quý Trì ngồi bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng trừu trừu.

Cậu phát hiện, tên Giang Dữ này thật thiếu đòn.

Lâu đài trước mắt còn làm như không quan tâm, bảo sao bị Văn Yến kia nhanh chân đến trước.

Phải mau làm gì đi chứ.

Ôn Niệm Niệm không nghĩ quá nhiều, ngồi thẳng dậy, ngó ra cửa sổ xem phong cảnh.

Nhưng hai mắt... lại bị thiếu niên bên cạnh hấp dẫn, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua ngọn cây luồn vào trong xe, dừng trên mặt cậu mà lấp lánh.

Cho dù cảnh sắc bên ngoài có vũ mị cỡ nào, đứng trước gương mặt này non nước cũng phải ảm đạm.

Giang Dữ mẫn cảm chú ý nữ sinh bên cạnh đang nhìn mình, gương mặt xuất hiện một tầng đỏ ửng.

Ôn Niệm Niệm tháo tai nghe màu trắng của cậu xuống hỏi: “Có thể cho tớ nghe một bên không?”

Giang Dữ nhắm mắt không đáp.

Ôn Niệm Niệm đã nắm được quy tắc sống chung với Giang Dữ, gặp phải chuyện gì mà cậu không chịu trả lời, thì có thể xem như cam chịu, đồng ý.

Cô đeo lên tai trái. Phát hiện Giang Dữ đang nghe khúc nhạc dương cầm cổ điển của Mozart.

Không hổ là nam thần, thưởng thức âm nhạc cao thâm lại lịch sự tao nhã đến vậy.

Ôn Niệm Niệm hỏi: “Tớ đổi bài nhá?”

Giang Dữ nhắm mắt giả ngủ không đáp, nhưng bàn tay ở túi áo lại dịch dịch.

Ôn Niệm Niệm biết ý, vì thế lấy di động trong ra, có mật mã.

Cô nắm tay phải cậu, bẻ ngón cái ra, đè đè lên nút nhận vân tay.

“Hả? Mật mã không chính xác.”

Rốt cuộc Giang Dữ cũng chậm rãi mở mắt, nhìn cô nắm chặt ngón cái một lúc lâu, bất đắc dĩ trả lời: “Quét mặt.”

“À!”

Ôn Niệm Niệm nhanh đưa điện thoại ngang mặt cậu, quét quét, rốt cuộc cũng mở.

Di động Giang Dữ sạch sẽ như chính mình, không có app dư thừa, một phần mềm nói chuyện, một phần mềm âm nhạc, không hơn.

“Cậu... không dùng di động làm việc khác à?” Ôn Niệm Niệm kinh ngạc hỏi.

“Cần làm gì?”

“Xem video, chơi game gì đó?”

Nam sinh đều thích chơi trò chơi, không phải sao.

Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ cố gắng nhìn nhau một cái.

A. Cậu ngoại lệ, không chơi trò chơi, đời này sẽ không.

Ôn Niệm Niệm mở app âm nhạc lục ca khúc, xe buýt ầm ĩ như thế, đương nhiên phải nghe một ít bài sôi động rồi.

Rất nhanh, lông mày Giang Dữ nhàn nhạt nhăn lại.

“Hey yo, everybody put your hands up!”

Ôn Niệm Niệm bắt đầu hát theo.

Cậu nhíu mày nhìn phía cô, há mồm muốn nói những rồi thôi.

Được rồi, vui là được.
……

Rất nhanh nam sinh bên cạnh Hạ Vũ Hinh bởi vì quá say xe, nôn mửa.

Vẫn may cậu ta luôn nắm chặt cái túi, phun vào trong.

Hạ Vũ Hinh kêu “a” một tiếng, theo bản năng né tránh người bên cạnh, cao giọng thốt lên: “Cậu làm gì vậy, thật ghê tởm.”

Bạn học xung quanh đã mơ màng sắp ngủ, đều bị tiếng mắng chửi của Hạ Vũ Hinh làm cho bừng tỉnh.

Nam sinh kia nôn xong đỏ mặt, cực ngượng ngùng nói: “Xin, xin lỗi, tớ khó chịu.”

Hạ Vũ Hinh cũng biết mình không quát được, chỉ có thể dùng sức che miệng và mũi lại, ghét bỏ dựa vào cửa sổ.

Quý Trì lấy ra một quả quýt, đứng dậy đưa cho bạn học kia: “Ăn đi, sẽ tốt một chút.”

“Cảm ơn.”

Hạ Vũ Hinh thấy thế vội vàng nói: “Cậu còn cho cậu ta ăn, lát nữa lại nôn ra thì làm sao!”

“Không đâu, ăn quýt sẽ tốt hơn.”

Quý Trì giải thích: “Trước kia mẹ tớ cũng say xe, cho nên trước khi đi đâu đều cầm theo mấy quả quýt, ăn vào sẽ đỡ hơn rất nhiều.”

Hạ Vũ Hinh khó chịu nói: “Có bệnh thì uống thuốc, ăn quýt làm gì, nôn ra nữa cậu phụ trách!”

Nam sinh kia cũng xua xua tay: “Không sao, tớ không ăn, nhịn là được."

Ôn Niệm Niệm là kẻ bênh vực người mình, thấy Quý Trì bị Hạ Vũ Hinh dỗi trở về, cô lẩm bẩm: “Quản trời quản đất quản cả chuyện người ta ăn, cậu là mẹ người ta sao?”

Lời vừa nói ra, bạn học xung quanh đều che miệng cười.

Hạ Vũ Hinh bất mãn quát: “Hiện giờ cậu ta ngồi cạnh tôi, hôi thối ghê tởm muốn chết, nếu không cậu và tôi đổi đi.”

Ôn Niệm Niệm không chút do dự đáp ứng: “Được chúng ta đổi, cậu ngồi phía sau.”

Ngồi sau xóc nảy một đườnh, xương cốt của cô sắp hỏng cả rồi.

Hạ Vũ Hinh nhìn Giang Dữ bên cạnh Ôn Niệm Niệm, lập tức đáp ứng: “Vậy chúng ta đổi.”

Ôn Niệm Niệm đứng dậy đi đến lối nhỏ, Giang Dữ theo bản năng duỗi tay, nắm chặt cổ tay cô.

Ôn Niệm Niệm quay đầu kinh ngạc: “Làm gì?”

Các bạn học trong xe đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Giang Dữ.

Giang Dữ gắt gao nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, môi mỏng khẽ mở, mất vài giây mới đáp ―― “Không được đổi.”

Lúc này các bạn trong xe đều “nha nha” “nha nha” cười xấu xa, mà Giang Dữ lại hoàn toàn không màng đến tiếng cười xung quanh, kiên trì tiếp tục: “Cậu, không được đổi.”

Ôn Niệm Niệm nhíu mày: “Đổi vị trí thôi mà.”

“Tôi nói, không được đổi, tôi... không thích ngồi cùng người khác.”

Ôn Niệm Niệm không lời gì để nói.

Đừng nhìn Giang Dữ ngày thường bưng bộ dáng cao lãnh cấm người chạm vào, thật ra rất nhiều lúc lại tùy hứng giống như trẻ con.

Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ nói với Hạ Vũ Hinh: “Bạn không cho đổi.”

Căn Di lập tức đứng lên, tỏ vẻ nguyện ý đổi cho Hạ Vũ Hinh.

Hạ Vũ Hinh gắt gao cắn môi dưới, rất không cam lòng nhưng lại không thể nề hà.

Giang Dữ còn đanh nắm chặt cổ tay Ôn Niệm Niệm, cô nhìn thấy dưới cặp mắt lạnh nhạt kia là quyến luyến và ỷ lại.

Cho dù làm thế nào cũng không thể phá được hàng rào cứng rắn đó.
……

Lúc hoàng hôn xe buýt đi vào trại hè dưới chân Nam Sơn, gọi trại hè nhưng trên thực tế là đổi một cách khác để bổ túc.

Chỗ học cách biệt, phòng học rộng rãi, có ký túc xá tiện nghi dành cho học sinh. Trong thời gian nửa tháng, chương trình học mỗi ngày đều được sắp xếp đầy đủ. Tất cả đều chuẩn bị cho việc thử nghiệm chương trình cao trung mới.

Đương nhiên hôm nào cũng có cuộc thi, mỗi học sinh đều có bản ghi điểm công khai, điểm cao vào tổ A, học sinh trong tổ A mà điểm thấp thì xuống tổ khác.

Sau khi trại hè kết thúc, đợt phân tổ cuối cùng sẽ quyết định việc phân ban cao trung.

Bùi Bân có đủ Giang Dữ, Hạ Vũ Hinh và Căn Di, điều này làm cho chủ nhiệm ban F Trương Chí Hành không phục lắm, rất nhiều lần tìm giáo vụ chủ nhiệm, cảm thấy học sinh chất lượng tốt đều ở ban A, thật không công bằng.

Hai giáo viên cũng vì thế mà tranh luận không thôi.

Bùi Bân cười nói: “Lão Vương đã sớm nói để Giang Dữ vào tổ tôi rồi, sao có thể chối từ chứ.”

Trương Chí Hành lạnh giọng: “Đừng tưởng tôi không biết, lão Vương hy vọng cả bốn người đều vào ban A, chính ông chỉ chọn hai người có tiềm lực nhất, hiện giờ còn không biết xấu hổ nhắc đến lão Vương?”

Bùi Bân đáp: “Từ xưa đến nay cách sinh tồn chính là khôn sống mống chết, hai người dư lại kia thành tích vốn không đủ để vào tổ A, sao tôi có thể vì quan hệ với lão Vương mà phá cách được, đối với học sinh khác thật công bằng.”

Trương Chí Hành ngượng không thể phản bác.

Sau lão Vương có gọi điện cho Bùi Bân hai lần, vẫn là vì Ôn Niệm Niệm và Quý Trì.

“Thầy Bùi, ông là giáo viên có kinh nghiệm dạy học nhất trường. Mấy đứa nhỏ này đều là tôi mang, đặc biệt em Ôn Niệm Niệm, con bé thật sự rất có thiên phú, tương lai nhất định sẽ đạt được vô số thành tựu, tôi không muốn minh châu phủ bụi trần, vẫn mong ông chiếu cố cho.”

Bùi Bân nhìn phiếu điểm của Ôn Niệm Niệm, không thèm để ý đáp: “Ai nha lão Vương, không phải là tôi không giúp, nếu em Ôn Niệm Niệm kia thật sự giống như ông nói, vậy kết thúc trại hè hoàn toàn có thể bằng bản lĩnh của mình vào ban A mà, giờ tôi tự đi đổi thì công bằng ở đâu? Ông cũng làm giáo viên nhiều năm, nhất định hiểu rõ trong giáo dục nguyên tắc quan trọng nhất chính là công bằng.”

Lão Vương đương nhiên biết Bùi Bân đang lấy cớ, ông ta chướng mắt thành tích của Ôn Niệm Niệm và Quý Trì, chỉ có học sinh tốt mới có thể đem đến tiền thưởng hàng tháng.

Cho nên thành tích của học sinh ban A các môn cần phải phát triển cân bằng, không thể xuất hiện việc học lệch.

Nhưng thiên tài thì đều có sự chênh lệch với lĩnh vực sở trường của mình.

Lão Vương yêu người tài sốt ruột, giọng cũng lạnh đi vài phần, nói với Bùi Bân: “Thầy Bùi, nếu ông không cho Ôn Niệm Niệm và Quý Trì vào tổ A, ông có tin mình không giữ nổi Giang Dữ không!”

Ngay từ đầu Bùi Bân đã không để lời lão Vương trong lòng.

Giang Dữ vào tổ A, không được ông đồng ý, ai dám cướp hạt giống tốt này?

Nhưng kết thúc kỳ bổ túc đầu tiên, Bùi Bân phải trợn mắt.

Mỗi tuần một lần thi, phân tổ thêm lần nữa.

Trong kì kiểm tra, tất cả các học sinh đều liều mạng đi trước, muốn lấy được càng nhiều điểm càng tốt, nhưng chỉ mỗi Giang Dữ lại thi lùi, trứng ngỗng đỏ thắm chói mắt!

Tiết sáng đến trễ, không có thành tích tiếng Anh.

Tiết lý nằm ngủ, không có thành tích chương trình học..

Chiều thi thử nộp giấy trắng, lại không có thành tích.

Tối thể dục cậu lăm lăm chạy sau nữ sinh, trực tiếp xếp bét.
……

Giang thiếu gia thành tích tối cao, lần tập huấn đầu tiên đã hoàn toàn rớt đài, giống như một dòng nước trong, trực tiếp chảy từ A xuống F.

Làm Trương Chí Hành chủ nhiệm tổ F vui đến phát điên.

Bùi Bân giận mất ngủ một đêm, cả tối gọi cho lão Vương ở sơ trung, kêu ông khuyên nhủ Giang Dữ, đừng cáu kỉnh mà phá đi tương lai của mình.

Lão Vương rất thảnh thơi nói: “Tôi đã bảo rồi, không có hai người kia thì không giữ nổi Giang Dữ đâu. Bốn người của tổ tôi, một là nhận, hai là... đừng mơ ai cả.”

Bùi Bân vội vàng bảo đảm: “Được được được, tôi nói được thì chắc chắn được, lão Vương xin ông khuyên em Giang Dữ đi, đừng tùy hứng nữa.”

Lúc này lão Vương thật kiêu ngạo: “Hiện giờ tôi hiểu rồi, chuyện thành tích ba phần dựa vào giáo viên, bảy phần dựa vào năng lực của bản thân, chỉ cần các em ấy chịu nỗ lực thì ở ban nào cũng chẳng sao cả, thầy Bùi, thầy nói xem có đúng không?”

“Vương, lão Vương, không thể nói như vậy, ông xem tổ A của tôi... ây ây, lão Vương sao đã cúp máy rồi!”

………………

[Góc nhỏ của editor]
Dạo này rất nhiều độc giả có hỏi và thắc mắc nam chính trong truyện là Giang Dữ hay Văn Yến. Thú thật tôi edit tới đâu thì đọc tới đó, cũng là một độc giả như các bạn. Do có nhiều người hỏi và tò mò nên đã mò tới ba chap cuối xem.

Nói thật thì tôi là fan của Văn lão đại, nhưng nam chính trong truyện là Giang Dữ.

Không sao,nam phụ cũng được, về đây các fan nuôi. :>

Ở chap gần cuối Văn Yến có nói một câu rất hay, chia sẻ trước cho mọi người chiêm ngưỡng.

❝ Muốn trở thành thiên tài ngưu bức, thi đậu đại học Harvard, đây là ước mơ từ nhỏ đến lớn của em. Nhưng em không biết, em…mới là mơ ước từ nhỏ đến lớn của tôi.❞

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip