Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tống Tự mang cả bọn đến lầu hai của cửa tiệm.

Kỷ Tình hưng phấn dứt ra khỏi tay Kỷ Tu Trạch, vừa đi vừa chạy sau đó chiếm ngay một chỗ ngồi, bởi vì chạy quá nhanh xém chút nữa cô bé ngã sấp xuống mặt đất.

Kỷ Tu Trạch sau lưng gọi: "Em chậm một chút, không ai giành với em đâu."

Kỷ Tình cũng không thèm quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Em không sao đâu mà."

Kỷ Tu Trạch tức giận đến đau cả đầu.

Phục vụ mang bọn họ đến một bàn lớn dành cho sáu người ngồi, Nguyễn Tinh Loan cùng Tống Tự ngồi cùng nhau, Hạ Húc ngồi đối diện Tống Tự.

Phục vụ đem danh sách món đưa tới, đầu tiên Tống Tự đưa cho Nguyễn Tinh Loan, Nguyễn Tinh Loan tùy ý chọn vài món, lúc sau lại truyền đến cho Hạ Húc.

Kỷ Tình ở bên cạnh hét lên: "Húc ca ca, em muốn ăn giò heo, em muốn ăn lẩu cay..."

Kỷ Tu Trạch không kiên nhẫn ngắt lời cô bé: "Được rồi được rồi, em muốn ăn cái gì, lát nữa anh gọi hết cho em."

Kỷ Tình mím môi không cao hứng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cố tình không để ý tới Kỷ Tu Trạch.

Kỷ Tu Trạch hỏi: "Húc ca, cậu muốn ăn cái gì?"

Hạ Húc: "Tùy tiện."

Kỷ Tu Trạch sờ sờ đầu: "Tớ đây vốn nghĩ cậu rất kén ăn, vậy tớ để chọn nếu có cái gì không ăn được cậu liền nói."

Nhìn lướt qua danh sách, Kỷ Tu Trạch gọi vài món Hạ Húc đều không có phản ứng gì, thẳng đến lúc cậu quyết định: "Chúng ta gọi một món thịt dê đi."

Hạ Húc hờn dỗi không mở miệng, Nguyễn Tinh Loan chặn lại nói: "Cậu ấy không ăn thịt dê, đổi một món khác đi."

Kỷ Tu Trạch: "? ? ?"

Cậu bên cạnh Húc ca lâu như vậy, thế nhưng lại không biết Húc ca không thích ăn thịt dê.

Nguyễn Tinh Loan giải thích: "Thịt dê mùi vị quá nặng, cậu ấy không thích."

Kỷ Tu Trạch giống như hiểu ra, khó trách mỗi lần cùng bọn hắn đi ăn lẩu Húc ca đều từ chối, ngẫu nhiên ăn được một hai lần về liền không đi nữa, thì ra là do nguyên nhân này.

Hạ Húc ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô một chút, trong lòng có chút vui mừng, xem ra cô còn có chút lương tâm.

Đồ ăn tất cả đều được đem lên, Tống Tự gọi phục vụ, kiên nhẫn cùng người ta hỏi han đối chiếu một lần.

Giọng nói ôn nhu, cử chỉ ăn nói đều mang theo vẻ nho nhã mười phần chu đáo.

Thấy Hạ Húc đang nhìn hắn, ánh mắt Tống Tự cũng dừng lại trên người anh, cười một tiếng.

"Khoảng thời gian này, cám ơn cậu đã chiếu cố Tinh Loan." Tống Tự nhẹ giọng mở miệng.

Hạ Húc không khỏi vì điều này mà cảm thấy không thiện cảm với người kia, nhưng anh cũng không biểu hiện quá mức, ứng phó nói: "Hiện tại cô ấy là người một nhà, không thể nói là ai chiếu cố ai."

Thiếu niên nói xong lại hướng đến trên người Nguyễn Tinh Loan nhìn thoáng qua, Nguyễn Tinh Loan đang chơi đùa cùng Kỷ Tình, tựa hồ căn bản không có chú ý tới đoạn đối thoại của bọn họ.

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Kỷ Tu Trạch lập tức đứng ra giảng hòa.

"Tự ca, anh bây giờ đang học đại học sao?"

Tống Tự cười cười: "Ừ, sắp tốt nghiệp, trước mắt còn đang thực tập. "

Kỷ Tu Trạch bát quái mà hỏi thăm: "Cái kia Tự ca anh có bạn gái chưa? Em nghe nói trong đại học, mỹ nữ rất nhiều."

Ghé vào trên cửa, Kỷ Tình đột nhiên quay đầu, bắt chước theo điệu bộ của cha mẹ Kỷ nói: "Chỉ biết nghĩ điều này, khó trách thành tích kém như vậy."

Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều cười ra tiếng.

Kỷ Tu Trạch lúng túng sờ sờ mũi.

Nhưng Tống Tự vẫn rất kiên nhẫn trả lời: "Anh có một người bạn gái, bây giờ còn đang trên đường đến, có lẽ sẽ rất lâu mới có thể tới đây."

"Dạng này nha." Kỷ Tu Trạch cười đáp.

Tuy cậu luôn là người khơi gợi không khí, làm trò vui cho mọi người, nhưng là hôm nay thực tế cậu cũng có chút đứng ngồi không yên. Bọn họ cùng Tống Tự không quen biết, tiểu tiên nữ lại không nói lời nào, ngay cả Húc ca so với bình thường lại càng lạnh lùng hơn.

Bữa cơm này, thật là khiến người ta nuốt không trôi.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tống Tự đứng lên nói: "Anh đi lấy thêm gia vị."

Nguyễn Tinh Loan quay đầu, nhàn nhạt mở miệng: "Em đi chung."

Tống Tự "Ừ" chữ còn chưa dứt, Hạ Húc đã đứng lên, ngắt lời nói: "Tôi đi lấy, cô ngồi đi."

Lưu lại Kỷ Tu Trạch đang có ý đồ muốn cùng tiểu tiên nữ trò chuyện, lúng ta lúng túng một hồi cậu liền quyết định từ bỏ.

Hạ Húc cùng Tống Tự đi đến khu gia vị thì dừng lại, hai người im lặng đến trầm mặt, lúc này Hạ Húc mới phát hiện, bản thân so với Tống Tự thấp hơn một chút, bỗng nhiên trong lòng có chút không thoải mái.

"Cậu thích Tinh Loan?"

Lúc lời này vừa nói ra, Tống Tự vừa đưa tay ra lấy gia vị, vừa nghiêng mắt quét qua Hạ Húc.

Hạ Húc lặng thinh mấy giây, lập tức cứng đờ cười nói: "Có liên quan với anh sao? Chúng tôi rất thân?" Tiểu thiếu gia đúng thật là ngạo kiều, từ trước đến nay không bao giờ chừa cho ai chút mặt mũi.

Tống Tự cười cười, lại tựa như đã có đáp án.

Hai người cũng không tiếp tục cuộc đối thoại nhàm chán này, mỗi người tự lấy gia vị.

Tống Tự chuẩn bị mọi thứ hoàn thành, sau đó hỏi anh một câu: "Cần tôi chờ cậu không?"

Hạ Húc: "Không cần."

Tống Tự quả thật cứ vậy liền đi trước.

Hạ Húc kéo khóe miệng hừ hai cái, đem mọi thứ làm xong, liền trở lại chỗ ngồi.

Nhìn thấy trước mặt Nguyễn Tinh Loan đã có, Hạ Húc đưa cô đồ mà mình vừa đi lấy còn cái của người kia liền quăng cho Kỷ Tu Trạch, sau đó lại đem chính mình chắn trước mặt cô.

Kỷ Tu Trạch lôi kéo quần áo Hạ Húc, nhắc nhở: "Húc ca, cậu đừng làm quá phận a."

Tốt xấu gì Tống Tự cũng là bạn bè của Tinh Loan, anh làm như vậy đến cùng là không tốt lắm.

Từ trước đến nay Hạ Húc đã quen tùy tiện, nhưng lần này lại là lần đầu tiên anh giải thích một câu ——

"Cậu ấy không thể ăn cay ."

Không khí yên lặng đến mấy giây, Hạ Húc lại tìm đường chết bổ sung một câu: "Đúng rồi, mấy ngày gần đây nhất định không thể ăn, đợi tí nữa càng không thể cho cậu ấy ăn kem."

"Dì cả" của Nguyễn Tinh Loan đến thăm, đây là hôm qua anh vô tình phát hiện được.

Kỷ Tu Trạch: "..." Vẫn là Húc ca trâu a.

Tống Tự không ngờ tới Hạ Húc sẽ nói như vậy, hắn nghiêng đầu nhìn về phía nữ hài một chút, gương mặt Nguyễn Tinh Loan trắng nõn bởi vì lời này của Hạ Húc, mà hơi có chút phiếm hồng.

Ánh mắt nữ hài buông xuống, lông mi vừa đen vừa dài có chút chớp động, giống như là cánh bướm làm người khác xao động.

Đột nhiên Hạ Húc có chút ảo não, lần này tự nhiên lại mở miệng, nói trực tiếp như vậy làm gì cơ chứ.

Tống Tự ôn thanh nói: "Tinh Loan xin lỗi, Tự ca không biết."

Nguyễn Tinh Loan mím mím môi, ngập ngừng nói: "Không có việc gì."

Hạ Húc tự trách lấy điện thoại di động ra, gửi cho cô một tin nhắn ——

[ xin lỗi, không phải cố ý. ]

Trong lòng bàn tay Nguyễn Tinh Loan như phát hỏa, chính là cô không biết hiện tại phải nên làm điều gì, cảm nhận được điện thoại di động vang lên, cô từ trong túi xách lấy ra.

Sau khi xem xong, Nguyễn Tinh Loan ngước mắt, cùng ánh mắt của Hạ Húc tại không trung gặp gỡ, nhìn thấy áy náy trong mắt anh, Nguyễn Tinh Loan nhắn lại ——

[ không có việc gì. ]

Kỷ Tu Trạch nhàm chán hỏi: "Húc ca, cậu cùng với ai gửi tin nhắn vậy?"

Hạ Húc vội vàng thu hồi điện thoại di động, qua loa trả lời một câu: "Không có ai."

Vừa lúc nồi lẩu nóng hôi hổi được mang lên, Tống Tự cố ý đem đồ của Tinh Loan bỏ vào nồi, động tác thật thân mật.

Hạ Húc vô tình hay cố ý ngước nhìn cô.

Anh phát hiện Nguyễn Tinh Loan rõ ràng so với bình thường có chút khác lạ, bình thường dáng vẻ cô đều hờ hững.

Nhưng hôm nay tiểu cô nương, động một tí là thẹn thùng đỏ mặt, nói chuyện thì đều mềm mại thì thầm, hơn nữa còn thỉnh thoảng vụng trộm nhìn về phía Tống Tự.

Nồi lẩu ăn được một nửa, Tống Tự đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, khi trở về hắn nói với Tinh Loan: "Tinh Loan, các em ăn trước nhé, bạn gái của anh đến trạm xe, anh đi đón cô ấy đây."

Nguyễn Tinh Loan gật gật đầu: "Ừ ân."

Tống Tự cười xoa đầu cô: "Thật ngoan."

Hạ Húc: "..."

Thật là tức chết mà.

Tống Tự vừa đi, đột nhiên Kỷ Tu Trạch cảm thấy không khí thoải mái hơn hẳn. Tuy là ttrước giờ tiểu tiên nữ đều không thích nói chuyện, nhưng cậu chưa từng có cảm thấy khó chịu như hôm nay.

Nhìn thấy Tống Tự ngồi ở chỗ này, Kỷ Tu Trạch đã cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.

Cậu tự tìm cho mình một cái lý do, đại khái chính là tâm lí của người trưởng thành cùng trẻ vị thành niên có khoảng cách rất xa.

Hạ Húc gắp một con tôm bỏ vào trong chén Nguyễn Tinh Loan.

Kỷ Tình mềm mềm nhu nhu mở miệng: "Húc ca ca, em cũng muốn."

Hạ Húc lại gắp một thứ khác cho cô bé.

Kỷ Tu Trạch thuận miệng hỏi: "Tiểu tiên nữ, cậu cùng Tự ca quan hệ rất tốt sao?"

"Ừ, chúng tớ cùng nhau lớn lên, anh ấy thật sự rất tốt với tớ."

Nghe vậy, Kỷ Tu Trạch cùng Hạ Húc đều liếc nhìn đối phương.

Hai người bọn hắn đều biết Nguyễn Tinh Loan thời gian trước kia là thế nào, có một người bạn như Tống Tự, đối với cô mà nói là trân quý cỡ nào, hơn nữa lại còn là cùng nhau lớn lên, tình cảm tự nhiên cũng không thể̀ tầm thường.

Kỷ Tu Trạch lo lắng nhìn Hạ Húc một chút.

Hạ Húc thỉnh thoảng liền hướng trong chén cô gắp một ít đồ ăn, bụng Nguyễn Tinh Loan có chút căng đau, cô ăn không được nhiều.

Hạ Húc dự định lại gắp cho cô, Nguyễn Tinh Loan liền mở miệng ngăn lại: "Không cần, tớ no rồi."

Hạ Húc yên lặng thu tay về, Kỷ Tu Trạch cười hề hề mở miệng: "Húc ca, tiểu tiên nữ không muốn, vậy cậu liền quan tâm tớ một chút đi chứ."

Hạ Húc hừ một tiếng: "Chính mình tự gắp đi."

Kỷ Tu Trạch: "..."

Thật không tốt gì cả.

Tống Tự trở về, trong tay ôm theo một cô gái.

Cô gái kia mặc một bộ váy bó sát người màu xanh lam, lòng bàn chân giẫm lên giày cao gót mười centimet, tóc màu nâu gợn sóng, dáng người thon thả gợi cảm, khuôn mặt trang điểm tinh xảo cơ hồ tìm không ra bất kỳ khuyết điểm nào.

Kia kia đều tốt, chính là đem người kia đặt vào không gian này tựa hồ có chút không phù hợp.

Lúc bọn hắn tiến đến, liền hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người xung quanh.

Kỷ Tu Trạch sợ hãi than nói: "Không nghĩ tới Tự ca thích người như thế kia, tớ còn tưởng rằng anh ấy sẽ thích loại ôn nhu dễ thương tiểu muội muội nhà bên chứ."

Hạ Húc không lên tiếng, Nguyễn Tinh Loan cũng kinh ngạc nhìn hai người kia.

Tống Tự mỉm cười đi tới.

Nồi lẩu đều đã ăn gần hết, chỉ còn lại một lớp canh còn đọng lại dưới đáy, bên trong đều là một ít cặn bã.

Tống Tự hướng bọn họ giới thiệu: "Đây là bạn gái của anh, Phan Duyệt."

Kỷ Tu Trạch chào hỏi, kêu một tiếng: "Chị dâu tốt." Sau đó đề nghị: "Tự ca, chúng em đều đã ăn gần xong, nếu không anh gọi thêm món đi."

Tống Tự quay người đối bên người cô gái nói: "Duyệt duyệt, gọi thêm món thế nào?"

Nữ sinh ghét bỏ nhìn lướt qua xung quanh, lấy tay che mũi, nũng nịu nói ra: "Nơi này mùi vị thật không tốt, em không nghĩ sẽ ăn ở nơi này, chúng ta đi ăn bò bít tết cùng salad có được hay không, em muốn ăn."

Tống Tự có chút xoắn xuýt, hắn nhìn đám bạn của Tinh Loan một chút, thương lượng: "Nếu không anh và em đi dạo một vòng trước được không, sau đó tùy tiện ăn một chút, ngày mai lại đi ăn bò bít tết, có thể chứ?"

Phan Duyệt lập tức không cao hứng, chân dùng sức dẫm lên sàn nhà ——

"Không muốn, em hiện tại muốn đi ăn ngay lập tức. Em mới từ trên xe đi xuống, mệt muốn chết, anh còn bắt người ta cùng bọn họ đi dạo phố, anh đến cùng có đau lòng qua em hay không?"

Tống Tự khó xử đứng ở nơi đó.

Tình huống này, Kỷ Tu Trạch bọn họ cũng thật khó mà mở miệng.

Vẫn là Nguyễn Tinh Loan quay đầu giải vây: "Thời gian còn sớm, các anh đi ăn trước đi, sau hãy quay lại đi thăm Hao Tử."

"Được." Tống Tự cảm kích nhìn cô.

-----------------------------------------------------------

Hừm edit cảm thấy bạn gái Tống Tự khó ưa mọi người ạ. Ai nghĩ như mình không.🌻🌻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip