Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
TraCucDuaLeo

Sau khi về đến nhà, ý thức của Sở Huyền không rõ ràng lắm, cậu chỉ mơ hồ nhớ tới việc Nhan Mộng Sinh đã giúp cậu lau nước mưa trên mặt, thay quần áo, cuối cùng cũng không biết mình đã nằm trên giường như thế nào.

Cả người mơ mơ màng màng, không quá tỉnh táo.

Nhan Mộng Sinh nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường, khuôn mặt non nớt trắng nõn của đứa trẻ đỏ bừng lên một màu đỏ bệnh lý bất thường, chóp mũi hếch lên lấm tấm mồ hôi mỏng, đôi môi hồng đang cắn chặt, trông thật khó chịu.

 Sở Huyền uống thuốc xong, Nhan Mộng Sinh ngồi ở trước giường, vuốt bàn tay nóng bỏng của Sở Huyền, cùng bàn tay lạnh lẽo của hắn kém xa nhiều.

Có lẽ là tay Nhan Mộng Sinh rất thoải mái, vì vậy Sở Huyền mơ hồ chủ động dựa lại gần, vươn bàn tay nhỏ bé đặt lên mặt hắn.

Đôi lông mày xinh đẹp của Nhan Mộng Sinh nhíu lại nhăn, ánh mắt chật vật áy náy, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ mặt không chút thả lỏng.

Đưa tay phải ra sờ trán Sở Huyền, còn rất nóng, Nhan Mộng Sinh lại đi lấy một chậu nước khác, thấm ướt khăn, cuối cùng gấp lên trán cậu nhóc.

Cậu bé ậm ừ trong vô thức, nhưng không buông bàn tay đang giữ Nhan Mộng Sinh.

Đôi lông mày cụp xuống của Nhan Mộng Sinh hàm chứa vài phần lo lắng cùng sủng nịch.

Sở Huyền uống thuốc, sau khi nằm ở trên giường, toàn thân vừa lạnh vừa nóng. Những thứ trong đầu cậu rất lộn xộn, không chỉ là ký ức về thế giới nguyên chủ trong sách, mà còn là ký ức về thực tại của chính mình, những ký ức này trộn lẫn vào nhau, đôi mày dễ thương không hề nới lỏng.

Đôi mắt nhắm chặt nên hoàn toàn tối đen, nhưng dường như có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, ngoài đời chúng vẫn là đồ vật trong nhà, thậm chí còn có thể nhìn rõ ống đựng bút màu xanh lam trên bàn thậm chí Sở Huyền cho rằng cậu đã về tới hiện thực.

Nhưng cậu không thể cử động chút nào khi cậu muốn ngồi dậy và không thể mở miệng khi cậu muốn nói.

Cuối cùng cái gì cũng nhìn không ra, hai mắt hoàn toàn biến thành màu đen, đã không còn ý thức.

Sở Huyền vừa mở mắt tỉnh dậy thì thấy cậu đang ở trong khu bệnh viện, nồng nặc mùi thuốc bệnh viện hòa với nước khử trùng, mùi này vô cùng quen rồi, em trai cậu Sở Niệm thường xuyên bởi vì dạ dày không tốt mà phải tới bệnh viện chích kim.

Mình đây là bị...

Bên tai truyền đến tiếng của đàn ông, "Tiểu Huyền tỉnh!"

Sở Huyền hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại, là Nhan Ba nói, nói xong liền đi tới, "Thế nào? Không thoải mái ở chỗ nào? "

Sở Huyền không có lập tức trả lời ông, mà nhìn người thanh niên nằm bên giường vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt va chạm với Nhan Mộng Sinh có thể thấy được sự hưng phấn không thể hiện rõ trong vẻ mặt bình thường của hắn. 

Hơi hơi hé miệng, mới nhận ra giọng nói của mình đã khàn khàn, "Muốn uống nước."

Nhan Mộng Sinh đem giường bệnh dựng lên, để thân thể Sở Huyền có thể nửa ngồi thẳng, lại đem nước đưa cho Sở Huyền.

Sở Huyền uống vài ngụm, chuyển động hai chân cứng ngắc, cười lắc đầu với Nhan Ba "Con không khó chịu." Nhưng hai chân này nhất thời không dùng được sức.

Nhan Mộng Sinh: "Nhóc đã ngất xỉu hai ngày rồi."

Sở Huyền gãi gãi đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc, cậu ngủ lâu như vậy sao? Lúc đặt tay lên chân, cậu nhận ra rằng trên cổ tay phải của mình chỉ còn lại một hạt màu đỏ. Nguyên lai là sáu viên, ctức là sáu điều sai trái mà Nhan Mộng Sinh đã làm.

Đầu tiên là giết chết nguyên chủ Tưởng Huyền; cái thứ hai là Nhan Mộng Sinh bắt nạt và giết Tề Văn Thành, nhân vật chính của cuốn sách gốc; thứ ba là giết chết pháo hôi Phương Trân; thứ tư là đàn áp cha nuôi của Tề Văn Thành là Tề Trấn Hà, khiến công ty của ông ta đóng cửa. Thứ năm là giết chết cha ruột mình Nhan Ba; thứ sáu là khiến người bạn Xa Ôn Thư hoạn của hắn bị trầm cảm và cuối cùng tự sát.

Nói cách khác, Nhan Mộng Sinh đã tránh được việc hắc hóa!

Sở Huyền ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mím thành một vòng cung vui vẻ, chỉ còn cách một viên hạt châu nữa là trở về thực tại..

Từ từ...... Còn có một việc không hoàn thành?

Còn gì nữa?

Nhan Mộng Sinh đưa tay ra đặt nhẹ lên trán Sở Huyền cái trán, thấy không còn nóng như trước, nhiệt độ đã trở lại bình thường.

Hắn cũng không dám nhớ lại buổi tối ngày hôm đó.

Sở Huyền cũng giống hệt như lúc đó, thân thể đang bỏng rát đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, giống như một cái xác không có thân nhiệt.

Cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức gọi xe đến bệnh viện.

Nhưng khoảnh khắc Sở Huyền vào bệnh viện, nhiệt độ cơ thể dần dần hồi phục, sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ ửng, trái tim của Nhan Mộng Sinh trầm xuống, hắn sớm muộn phải biết rằng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nhan Ba khẽ thở dài, buông mặt mũi xuống, hướng Sở Huyền nói: "Ta sinh lỗi con vì đã để cha ruột của con mang con đem đi."

Sở Huyền hơi hơi mỉm cười, nhưng cậu thật ra phải cảm ơn vì đã đuổi cậu ra ngoài mới được cùng với Nhan Mộng Sinh một mình bấy lâu nay.

"Tiểu Huyền, con có muốn... quay lại Nhan gia không?" Nhan Ba nói với đứa trẻ trên giường bệnh, cuối cùng nghĩ ra điều gì đó liền nở nụ cười cô đơn, "Con sẽ trách cha trong lòng, có lẽ ngay cả tiếng cha cũng không muốn kêu.

Ông cùng Nhan Mộng Sinh đang náo loạn, một là bởi vì xác thật là di nguyện của người khác không nên vi phạm, hai là chính mình bởi vì đã hứa với người khác mà, trong tiềm thức của ông cũng hy vọng muốn Nhan Mộng Sinh đi tìm đứa nhỏ này.

Sở Huyền do dự một chút, sau đó lắc đầu, "Con hiện tại thật sự không muốn trở về."

Nhan Ba: "Ta tôn trọng ý kiến của con, tiểu Huyền bất cứ khi nào trở về nói một tiếng là được."

Lại nói vài câu, Nhan Ba vì chuyện công việc nên rời khỏi phường, để lại Nhan Mộng Sinh cùng Sở Huyền hai người ở trong phòng.

Nhan Mộng Sinh vẫn tự hỏi tại sao cậu bé trên giường hết lần này đến lần khác gặp phải tình trạng kỳ lạ, đến bác sĩ tư lần trước cũng không phát hiện ra điều gì.

Thật kỳ lạ, vẫn chưa thể tìm ra lý do.

Hơn nữa đứa nhỏ trên giường còn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổ tay phải trống rỗng của mình.

"Muốn ăn gì không?" Nhan Mộng Sinh véo mặt anh chàng nhỏ lớn tiếng hỏi.

"Dạ...... Em muốn ăn thịt nướng." Sở Huyền chớp chớp xinh đẹp ánh mắt, nãi âm mềm mại.

"Ngoan, sau khi xuất viện nhóc có thể ăn." Nhan Mộng Sinh kiên nhẫn dỗ dành cậu.

Sở Huyền gật gật đầu, không biết hai ngày qua cậu ngất đi đã xảy ra chuyện gì, bốn viên hạt châu không còn, Nhan Ba đến nhận lỗi, muốn cậu trở về Nhan gia. Ánh mắt khẽ nhúc nhích, tầm mắt rơi xuống trên người Nhan Mộng Sinh, trầm tư một lát.

Cậu nhìn xuống mu bàn tay trái đang đau nhói, trên đó có dấu vết của kim châm.

"Anh hai, em cảm giác khá hơn nhiều rồi, em không muốn ở bệnh viện, ta muốn về nhà." Sở Huyền nâng mắt nhìn thiếu niên, đôi mắt trong veo có chút đáng thương.

Nhìn giữa mày Nhan Mộng Sinh hơi nhíu lại, Sở Huyền mím cái miệng nhỏ nhắn, dùng tay phải kéo bàn tay to của Nhan Mộng Sinh đặt ở mép giường bàn tay to, nãi thanh nãi khí nói: "Anh à...... Em không thích bệnh viện."

Sở Huyền làm nũng, Nhan Mộng Sinh là người khó chống lại nhất. Ngay khi Sở Huyền vừa khóc, Nhan Mộng Sinh gắt gỏng và ủ rũ sẽ kiên nhẫn và nhẹ giọng dỗ dành.

Tiểu gia hỏa trước mắt khuôn mặt trắng nõn treo một tia làm nũng cùng lấy lòng, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy như ngôi sao liền như vậy thẳng tắp mà nhìn chính mình, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt ngoan ngoãn, và đôi má có thịt hơi phồng lên, đáng yêu đến chọc nhân tâm đến mềm mại.

Nhan Mộng Sinh khẽ cau mày, cuối cùng rối rít sờ sờ đầu nhỏ của cậu, nói: "Được."

Sở Huyền cười đến lộ ra hàm răng trắng nhỏ.

Nhan Mộng Sinh xử lý làm thủ tục xuất viện, cuối cùng bế cậu nhỏ lên giường bước ra khỏi bệnh viện.

Sở Huyền bị người ôm cảm giác thật ngượng ngùng, ngữ khí nhẹ nhàng: "Anh à, em tự đi được rồi."

Hơn nữa nhìn mình một bộ trang bị quần áo đầy đủ, không để lộ một mảnh da thịt, cậu khó khăn nói: "Còn có...... Anh à, không cần ngay cả mũ và khăn quàng cổ mùa đông cũng phải mặc chứ?"

Nhan Mộng Sinh: "Nhóc đang bị ốm."

Sở Huyền: "......" Nhưng chúng ta đi bằng ô tô.

Sở Huyền ôm cổ Nhan Mộng Sinh nhìn mình đang đội mũ, quàng khăn đỏ, quần tây dài, sau đó nhìn Nhan Mộng Sinh mặc áo ngắn tay, lộ ra chiếc cổ trơn bóng, trong đầu nảy ra một ý xấu.

Nhan Mộng Sinh tầm mắt rơi vào trên đường, cũng không để ý động tác Sở Huyền, chỉ cảm thấy được đứa nhỏ trong tay hắn sắp cởi khăn quàng cổ, vì vậy nói: "Không thể cởi ra, có thể cởi nó ra khi về nhà. "

Tiểu gia hỏa trong lòng ngực mềm mại ngao một tiếng, tiếp tục động, căn bản không coi trọng lời nói của hắn một chút nào.

Sở Huyền nghi ngờ chiếc khăn quàng cổ mình phải dài tới hai thước, nếu không, làm sao mà hái lâu như vậy mà vẫn chưa xong, lại đưa mắt nhìn cổ Nhan Mộng Sinh, muốn làm cái gì đó, bắt đầu quấn quanh cổ Nhan Mộng Sinh.

Nhan Mộng Sinh bị cái gì đè lên cổ: "......"

Đang định vỗ nhẹ lên đầu của Sở Huyền thì phát hiện xe mình gọi đã đến rồi.

Cổ của Sở Huyền đã thắt gần một nửa chiếc khăn, còn cổ của Nhan Mộng Sinh thì có phần lớn, cổ của hai người quấn chặt qua chiếc khăn.

Rất khó lên xe.

Cuối cùng khi lên xe, tài xế không nhịn được cười khi chứng kiến ​​cảnh một lớn một nhỏ ở hàng ghế sau giật khăn.

"Anh hai, anh xem anh mua một cái khăn quàng cổ dài như vậy làm gì." Sở Huyền giật giật khẩu trang trên mặt, vừa cởi khăn vừa nói.

"Đó không phải là do có một đứa trẻ không trung thực." Giọng của Nhan Mộng Sinh buông lỏng, ,hắn cởi bỏ thứ cuối cùng trên cổ mình.

Tài xế có thể nghe thấy một chút hương vị sủng nịch.

Nhưng là Sở Huyền không nghe thấy, bởi vì Sở Huyền thật sự đã quen rồi, bây giờ chỉ cần ba ngày không đến nhà để bóc gạch ngói (*) của Nhan Mộng Sinh liền khó chịu, cậu sẽ không thoải mái, muốn sinh bệnh, chính là chuyên nghiệp như vậy .

(*) Tui cũng không hiểu chỗ này nói gì nữa.

"Tiểu Huyền chỉ là muốn đem nó gỡ xuống, tiểu Huyền có cái gì sai."

Sở Huyền nói xong, cái cổ lộ ra chạm vào không khí lại hắt xì một cái.

"Là anh sai rồi." Nhan Mộng Sinh nói: "Là lỗi của anh, anh không nên trói em vào ngõ cụt."

Sở Huyền: "......"

Nhan Ba bố trí một khu biệt thự hướng biển cho hai người nghỉ ngơi. và mong rằng Sở Huyền có thể được thư giãn, sớm khỏe lại, khi Sở Huyền thả lỏng thể xác và tinh thần có thể tha thứ cho ông.

Mới đến khu biệt thự hướng biển trời còn tờ mờ sáng, Sở Huyền đã hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mặt thu hút.

Biệt thự được xây dựng trên núi, xung quanh là rừng cây xanh tốt ba mặt đều hướng ra biển xanh, gió biển cách biệt cái nóng như thiêu đốt của mùa hè, tổng thể trang trí rất lãng mạn và trang trọng.

Sự chú ý của Sở Huyền hoàn toàn không có trên chiếc khăn quàng cổ nặng nề, đi dọc theo con đường lát đá cuội, nhìn kính trong suốt của cửa sổ cao và lớn, cũng như hành lang có mái vòm xung quanh, hồ bơi lớn mát mẻ trong sân, và các Bàn gỗ thơm đen tuyền trong sân vừa phải để nhìn ra biển từ vị trí đó, và bạn vẫn có thể cảm nhận được gió biển đang thổi tới.

Sở Huyền bước từng bước nhỏ chạy tới lan can, gió biển thổi tới, Sở Huyền khẽ quay đầu lại, nở một nụ cười vui vẻ với Nhan Mộng Sinh.

"Em thích ở đây."

Môi đỏ răng trắng, độ cong nhợt nhạt, đôi mắt tròn híp lại ý cười, rất đáng yêu.

Có một tia sáng chiếu vào chỗ Sở Huyền đang đứng, khuôn mặt thanh tú đến mức phát sáng, giống như một thiên thần nhỏ từ trên trời giáng xuống.

Nhan Mộng Sinh đi về phía Sở Huyền, ánh mắt nhẹ nhàng ôn nhu, khóe miệng hiện lên ý cười.

Nhưng rồi hắn dừng lại, tựa hồ sợ phá hủy bức tranh hoàn mỹ này, đứng cách Sở Huyền không xa, lẳng lặng mà nhìn cậu.

TraCucDuaLeo

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip