Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
TraCucDuaLeo

Sau khi trở về Nhan gia, Sở Huyền tắm nước nóng mãi lúc sau cơ thể khôi phục lại một chút nhiệt, Nhan Mộng Sinh cũng bước ra từ một phòng tắm khác, mặc một chiếc áo choàng tắm để lộ cơ bụng tám múi hấp dẫn.

Sở Huyền suýt chút nữa đã thèm khóc. 

Sở Huyền vén góc áo lên, nhìn cái bụng phẳng lì của mình, thở dài, cái bụng này thật khiến người ta thất vọng, cậu cũng tập thể dục đã lâu, nhưng bụng lại không có động tĩnh gì, có lẽ thân thể thuộc dạng gầy đi.

Tóc Sở Huyền còn có chút ẩm ướt, uốn thành vài lọn nhỏ ngoan ngoãn rũ xuống trên trán, đột nhiên mũi ngứa ngáy, cậu hắt xì một cái.

Nhan Mộng Sinh liếc qua, thấy tóc của thiếu niên ngồi trên ghế sô pha vẫn còn nhỏ giọt, hắn cầm lấy một chiếc khăn màu xám sạch, đi đến chỗ Sở Huyền, đưa chiếc khăn cho cậu, phàn nàn nói: "Tóc vẫn còn ướt, mau lau nó đi."

Sở Huyền xua tay, lại bóp tóc mái trên trán, chỉ vắt ra một vệt nước mờ nhạt, cười nói: "Không sao, lát nữa sẽ khô."

Môi mỏng của Nhan Mộng Sinh nhấp nhấp, đi tới trước mặt hắn, cầm lấy một chiếc khăn mềm bắt đầu lau tóc cho Sở Huyền. Một chiếc khăn màu xám được rơi lên tóc Sở Huyền,  dưới ánh đèn, nước da trắng ngần, đôi lông mày và đôi mắt đẹp của Sở Huyền càng hiện rõ hơn.

Sở Huyền có chút không thoải mái khi bị người khác xoa tóc, hơn nữa Nhan Mộng Sinh cùng cậu đã ba năm không gặp, không biết tại sao mình không cảm thấy kỳ lạ và khó xử chút nào? Nghĩ nghĩ, cậu chủ động đưa tay lên, muốn cầm lấy khăn tắm, "Anh hai, để em tự mình lau, phiền toái cho anh lắm."

Hai tay Sở Huyền trắng nõn đẹp nhích tới nhích lui, muốn kéo chiếc khăn tắm với Nhan Mộng Sinh, đôi mắt của Nhan Mộng Sinh trầm xuống, "Đừng di chuyển xung quanh, sẽ sớm xong thôi."

"Em cảm thấy hành vi này của anh hai không quá ổn thỏa." Sở Huyền thành thật mà buông tay, gian nan mở miệng.

Nhan Mộng Sinh không ngừng di chuyển tay, bình tĩnh nói: "Sao vậy?"

Sở Huyền: "Bởi vì em không còn là một đứa trẻ nữa, em không cần được chăm sóc."

"Anh là anh trai của em, chẳng lẽ anh không nên quan tâm em sao?" Nhan Mộng Sinh hai tay cầm khăn tắm, thanh âm lạnh lùng, nhưng động tác phi thường ôn nhu.

Sở Huyền nhíu mày, tựa hồ cũng không phải vô cớ, trong mắt hắn cậu không lớn bằng hắn, cậu xác thực là đối tượng cần được chăm sóc.

Vì muốn tự chăm sóc bản thân, Sở Huyền cũng không di chuyển nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó và để Nhan Mộng Sinh lau tóc cho mình.

Sau khi lau một lúc, Nhan Mộng Sinh mới lấy khăn tắm ra khỏi đầu cậu, sau đó đưa tay vuốt tóc Sở Huyền.

"Lần sau nhớ lau khô đấy." Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền.

Sở Huyền theo tiếng: "Đã biết."

Tâm trí của Sở Huyền không nằm trong lời nói của Nhan Mộng Sinh, mà là cơ bụng tám múi săn chắc và tinh tế lộ ra trong áo choàng tắm không thắt chặt. Hình dáng đẹp đến mức cậu muốn vươn tay ra và chạm vào nó để trải nghiệm cảm giác.

Nó thực sự hấp dẫn.

Sở Huyền cảm thấy mình có ý nghĩ như vậy quá kỳ quái, vội vàng nhìn đi chỗ khác, đè nén ý nghĩ về thèm cơ bụng, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.

Nhan Mộng Sinh đang định rút tay sau khi xác nhận rằng mình đã làm gần hết mọi việc, lúc này Sở Huyền đứng dậy và tiến lên một bước.

Có lẽ có một số giọt nước trên mặt đất, đôi dép lê của Sở Huyền giẫm lên sàn nhà, một chân trượt không vững, chân của cậu đập vào Nhan Mộng Sinh, còn đem hắn cùng nhau té ngã.

Nhan Mộng Sinh phản ứng cực nhanh, dùng tay trái bảo vệ đầu Sở Huyền đầu, tay phải chống trên sàn, cả hai đều mặc áo choàng tắm dày nên không cảm thấy đau khi ngã.

Sở Huyền ngẩng mặt lên, con ngươi của cậu giao tiếp với con ngươi đen của Nhan Mộng Sinh mắt đen tương tiếp, hai người nhìn nhau, cự ly  gần đến mức họ không thể phản ứng trong một lúc.

Không đợi có động tác gì, từ bên ngoài truyền đến một giọng nam.

Tề Văn Thành bưng đồ đạc, cười nói: "Anh đã trở về!"

Kết quả nụ cười trên mặt rất nhanh liền biến mất, nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn vô cùng kinh ngạc, bên trong cái hộp giấy nhiều món ăn nhẹ trong tay hắn bị "bốp" rơi xuống đất một tiếng.

Sở Huyền bị đè xuống, một người đàn ông cao lớn đẹp trai ngã đè lên người cậu, hai người ở rất gần, tư thế mập mờ hình như là... "bị đè"? Đặc biệt là quần áo của người đàn ông trên người Sở Huyềnhở một nửa, để lộ cơ bụng với Sở Huyền, hơn nữa...... Tay của Sở Huyền vẫn đang chạm vào cơ bụng của hắn...

Tư thế của họ thậm chí còn khó tả hơn, hai chân của Sở Huyền tách ra, người đàn ông trên người cậu ở trong, và khuôn mặt của họ gần như dính vào nhau.

Sở Huyền không có thời gian để ý đến nơi tay mình tiếp đất, chỉ cảm thấy rằng chạm vào rất tốt, cảm thấy rất mượt.

Tề Văn Thành sắc mặt cơ hồ nhăn lại, "Các người là...?"

Đột nhiên nghe được thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, ngẩng đầu nhìn Tề Văn Thành đang đứng ở cửa, kỳ quái nhìn bọn họ, hiển nhiên là hắn hiểu lầm bọn họ.

"Đây là đối tượng của Tiểu Huyền sao?" Tề Văn Thành không nói ra lời, cảm thấy có chút xấu hổ, cuối cùng nói: "Hình như cũng bình thường."

Khuôn mặt Sở Huyền nguyên bản trắng nõn trong nháy mắt đỏ lên, ngay cả vành tai cũng hồng thấu, cổ cũng không thể tránh được. Cậu lập tức đẩy người Nhan Mộng Sinh ra, hoảng loạn giải thích: "Anh, em chính là té ngã không cẩn thận kéo anh ấy theo thôi."

Tề Văn Thành gật đầu, một bộ dáng nhìn thấu mọi chuyện, "Không cần nói, anh biết tất cả ." Sở Huyền chán nản: "Anh à, nhìn kỹ xem anh ấy là ai! Cái gì mà đối tượng của em chứ?"

Nhan Mộng Sinh là đối tượng của cậu? Hai người bọn họ dùng tám gậy tre đánh cũng không đến cùng nhau, xác suất ở bên nhau ước tính còn nhỏ hơn xác suất cậu xuyên sách.

Nhan Mộng Sinh bình tĩnh đứng dậy, với mái tóc đen như mực buông xõa trên trán, giống như một con báo ngoan ngoãn không biết khi nào sẽ tấn công. Hắn khẽ liếc nhìn người ở cửa, liền nghe thấy tiểu Huyền gọi người đó là anh, không cần nghĩ cũng biết là Tề Văn Thành đã vào nhà trước đó.

Sau khi nghe những lời của Sở Huyền nói, Tề Văn Thành chịu đựng sự xấu hổ để kiểm tra người đàn ông một cách cẩn thận.

Một đầu tóc đen dày, khuôn mặt tuấn mỹ đường nét có chút lãnh đạm, hơi giương đôi mắt đào hoa si tình, lúc này khi hắn khẽ nheo mắt lại, liền cảm thấy bị áp bức.

  Khí chất này, dáng vẻ này, nhìn thế nào cũng thấy quen quen.

"Anh hai?" Tề Văn Thành thận trọng xác nhận.

Nhan Mộng Sinh rất nhẹ nhàng đáp lại, đồng thời cởi bỏ chiếc áo choàng tắm nhăn nheo trên người, hắn vẫn lạnh lùng và không thân thiện với người lạ như mọi khi. Cần phải nói rằng nó khiến mọi người cảm thấy hung dữ hơn trước và khiến mọi người sợ hãi khi tiếp cận.

Lúc này Tề Văn Thành mới thu hồi tâm tư, thầm nghĩ nếu Tiểu Huyền thật sự tìm được nam sinh để yêu, hắn sẽ không phản đối, hắn tôn trọng ý kiến ​​và suy nghĩ của đứa nhỏ này.

Hắn lại nhặt những thứ trên mặt đất, đi đến phòng khách, đặt tất cả các gói đồ ăn vặt lên bàn, trong đó có đầy những món ăn vặt yêu thích của Sở Huyền.

Sở Huyền cảm ơn, nhìn đồ ăn vặt bên trong, trên mặt tràn đầy nụ cười.

"Anh khi nào trở về vậy? Tại sao không sớm thông báo cho ba cùng em? Đột nhiên như vậy làm người ta không kịp đề phòng." Tề Văn Thành cười nói. Tuy rằng quan hệ của hắn cùng Nhan Mộng Sinh cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng mười năm qua không ngừng tiếp xúc cũng không giống trước, hiện tại ít nhiều cũng có thể đối đãi với hắn.

Nhan Mộng Sinh ngồi trên ghế sô pha, "Hôm nay anh mới về."

Tề Văn Thành lại hỏi: "Anh không bận đi công tác nước ngoài sao? Có phải là vì sinh nhật của đứa nhóc này mà đột ngột trở về không?"

Nhan Mộng Sinh nhẹ gật đầu, trả lời hai câu hỏi với nhau.

Tề Văn Thành đi tới bên cạnh Sở Huyền, nói giỡn mà nói: "Có người có thể gọi anh trai trở lại thật kìa."

Sở Huyền dựng lỗ tai nghe những lời này, đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, "Có lẽ là tiện đường để cùng em chúc mừng sinh nhật của em thôi, anh hai kỳ thật rất vội."

"Không phải," Nhan Mộng Sinh không chút do dự đáp lại, " Anh trở về là để chúc mừng sinh nhật với em."

Sở Huyền: "!" Cậu chỉ nói vậy, nhưng anh ấy không ngờ tới Nhan Mộng Sinh trở về cũng chỉ là vì cùng cậu ăn sinh nhật.

Tề Văn Thành: "!"

Tề Văn Thành nhớ tới cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy, sau đó nhìn ánh mắt của Nhan Mộng Sinh hướng về Sở Huyền, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lần này hắn không biểu hiện ra ngoài, bởi vì đó chỉ là phỏng đoán mà thôi. .

......

Ngày hôm sau Nhan Ba về đến nhà, gặp đứa con trai mà ông đã lâu không gặp, bây giờ ông đã già, ông bắt đầu hy vọng được gặp con trai mình thường xuyên hơn.

Ngôi nhà đã được trang trí tỉ mỉ và có một cảm giác như ăn mừng như vậy.

Trong bữa ăn, rất nhiều món ăn nổi tiếng được đặt trên bàn, Nhan Ba cầm ly rượu trên tay lên, nhìn Nhan Mộng Sinh, cười nói: "Nhớ trước đây ba bởi vì công ty có việc liền gọi con trở về con cũng không trở về, hoàn toàn không để ý tới ba, không nghĩ tới sinh nhật 18 tuổi của tiểu Huyền lại thực sự  khiến con trở lại, tiểu tử thúi."

Vẻ mặt của Nhan Mộng Sinh thờ ơ, tươi cười cũng là cực kỳ nhạt nhẽo.

"Đứa nhỏ này, trước mặt người nhà còn xa cách như vậy." Nhan Ba trong lời nói không có chút nào buộc tội, nhìn thấy Nhan Mộng Sinh trở về trong mắt tràn đầy vui mừng.

Trước mặt Sở Huyền có một chiếc bánh gato cỡ mười hai inch, cậu cắm từng ngọn nến vào đó rồi dùng bật lửa đốt lửa. Tề Văn Thành đặt chiếc vương miện nhỏ cho Sở Huyền mang lên, nói: "Tiểu Huyền mau ước đi."

Sau khi ước xong, Nhan Ba cười đến hiền từ, "Vì đây là lễ trưởng thành của tiểu Huyền, nên ba đã cẩn thận chọn một quà sinh nhật cho con, hôm nay ba đã chuyển nhượng hai dãy biệt thự hướng biển dưới tên con, con thích thì có thể đi xem."

Tề Văn Thành cũng đang nghiên cứu học thuật và khởi nghiệp tại trường đại học, đã kiếm được rất nhiều thành tích, "Anh không có gì có thể đưa, liền đưa tiểu Huyền một chiếc Rolls-Royce mới trong năm nay, đơn hàng đã được đặt tiểu Huyền có thể lấy xe bất cứ khi nào em muốn."

Sở Huyền thụ sủng nhược kinh, cậu đã làm Không ngờ mấy món quà lại đắt như vậy, tuy trong gia đình như vậy là bình thường nhưng vẫn rất vui vẻ cảm ơn.

Chỉ có Nhan Mộng Sinh không nói gì, lắc nhẹ ly rượu đỏ trong ly, cuối cùng cụp mi mắt, nhấp một ngụm nhỏ.

Chiếc bánh được cắt ra, mỗi người một miếng.

Nhan Ba hỏi:"Lần này con mang quà gì cho tiểu Huyền?"

Nhan Mộng Sinh đặt ly rượu trong tay xuống, "Con không biết nên tặng gì."

Nhan Ba cùng Tề Văn Thành đều sửng sốt một chút, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

Khóe môi người sau khẽ cong lên, giọng nói mềm mại, tựa hồ đang nói một chuyện không thể đơn giản dễ dàng hơn.

"Đưa một cái đảo nhỏ."

Trái tim của Sở Huyền bỗng chốc đập nhanh vài cái, cái lễ vật này cậu thật sự là không nghĩ tới.

Nhan Ba đầu tiên là kinh ngạc một chút, khóe mắt nhăn lại, rất nhanh lại càng nhăn nhiều hơn, "Quả nhiên là con trai ta."

Tề Văn Thành cũng âm thầm giơ ngón tay cái trong lòng.

Mua một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài thực ra không đắt đỏ như tưởng tượng, nhưng chi phí để tiếp tục duy trì hòn đảo rất cao, hơn nữa món quà của hòn đảo này rất lãng mạn, điều mà người bình thường khó có thể nghĩ tới.

Nhan Mộng Sinh: "Con đã mua vé máy bay, vì vậy chiều nay con sẽ đưa em ấy đi."

Nước da của Sở Huyền trắng nõn, lông mày thanh tú và đẹp trai, đôi mắt đen của cậu dường như có ánh sáng trong nước của riêng mình, khiến người ta cảm thấy đáng thương khi bị ướt, cắn nĩa ngơ ngác mà nhìn Nhan Mộng Sinh ngồi ở bên cạnh, người sau nhận ra ánh mắt của cậu liền quay đầu nở nụ cười dịu dàng với cậu.

Nụ cười chứa vài phần sủng nịch, càng làm trái tim Sở Huyền loạn nhịp, toàn thân lập tức nóng bừng.

Tề Văn Thành nhận thấy thái độ và biểu hiện khác thường của Nhan Mộng Sinh đối với Sở Huyền.

Cũng càng thêm chứng thực cái suy đoán trong lòng kia.

Tác giả có lời muốn nói: Tề Văn Thành từ nhỏ coi như là bóng đèn rồi.

TraCucDuaLeo


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip