Dm Edit Em Tinh De Thuong Chet Anh Ha Mac Nhu Quy Chuong 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit: Cát || Beta: Red Tea, June

Kiều Thất Tịch chậm rãi bơi về phía bạn trai vừa nhận chức, dùng miệng cắn nhẹ vào phần sau giữa cái đuôi tuyết trắng.

Nơi đó là vị trí hẹp nhất toàn thân. Đường cong mềm mại tao nhã. Nếu nhìn kĩ còn có thể thấy, bên dưới ẩn giấu vật đại biểu cho nam giới.

Mà cá voi sát thủ cái có hai cái lỗ, phân biệt ở hai bên trái phải. Thời điểm chúng sinh nở, không cần cá voi sát thủ đực dùng mõm kích thích.

Otis cứ thế nhẹ nhàng "giúp đỡ" bé đáng yêu của hắn, có chăng vì hắn sợ cậu không thấy thoải mái. Cũng có thể không vì nguyên nhân gì cả, hắn chỉ đơn thuần muốn tiếp xúc thân mật với vị trí này.

Không biết những con cá voi khác thế nào, chứ đối với Kiều Thất Tịch, được bạn trai cá voi sát thủ không có tay dùng loại phương thức này kích thích khiến cậu cảm thấy vừa thẹn thùng vừa phấn khích lạ thường.

"Ăng. . ." Anh đừng đụng nữa mà, em có thể...

Kiều Thất Tịch xác định, cho dù Otis không giúp, cậu cũng sẽ không kìm nổi mà bắn ra. Đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

"Uuu..."Không cần phải thẹn thùng, bé ơi đừng sợ. Âm thanh của Otis như đang cười, nó kéo dài hơn bình thường còn pha lẫn ý động viên và cả trêu chọc.

Rõ ràng đối phương chỉ là một con cá voi sát thủ, Kiều Thất Tịch lại cảm thấy hắn thật gợi cảm, hấp dẫn không thể chối từ.

"Em phải thở." Kiều Thất Tịch ném một câu, sau đó xoay người nổi lên mặt nước.

Bình thường câu có thể nghẹn 20 phút, mà giờ này phút này có hơi khó tiêu. . . . . .

"Anh chờ em." Otis nói thế nhưng mà giây tiếp theo hắn đã lặn xuống nước, ngửa bụng nâng bé đáng yêu của mình lên.

Đến lúc này, khi họ đổi vị trí một chút, cả hai vẫn duy trì trạng thái thân mật.

Kiều Thất Tịch bị hắn đụng ngực đẩy lên, hô hấp không thông suýt nữa sặc nước biển!

Tư thế này rất sắc tình, làm tim cậu đập loạn xạ, phải ở trên hít thêm mấy ngụm không khí mới mẻ. Không thể phụ nhận, cậu rất khoái cảm giác được Otis tán tỉnh.

"Bé đáng yêu, anh khó chịu." Otis nằm ở dưới, mở vây ngực ở hai bên sườn ra, cái đuôi ngẫu nhiên khẽ động.

"Vậy chúng ta lên trên hít thở nha." Kiều Thất Tịch cho là hắn bơi ngửa nên mới khó chịu.

"Uuu..." Con cá voi sát thủ to lớn vẫn nằm dưới đáy nước bơi ngửa không chịu nổi lên. Hắn tiếp tục dùng ngực cụng vào thân bé cá voi đáng yêu

Nước biển ấm áp nâng đỡ toàn diện chính là công cụ trợ hứng cho cả hai con cá voi đực, từ đó khiến sự va chạm thể xác ngày càng thăng hoa.

Cá voi sát thủ lớn không ngừng tiêu hao không khí trong phổi, cùng bé đáng yêu tiếp xúc thân mật, từng chút từng chút phơi bày hóa thân tình yêu của mình.

Nước biển ấm áp vây quanh 'nó'.

Đây là lần đầu tiên 'nó' được ra ngoài. Hình như nó rất thích thế giới bên ngoài, giống như một con thú bị nhốt lâu ngày cuối cùng cũng được đặc xá.

Sau khi thích ứng với hoàn cảnh lại càng hoạt bát phơi phới hơn.

"Anh bắn đây." Otis thông báo cho cậu.Âm thanh khác thường khiến Kiều Thất Tịch lập tức hiểu được hai từ khó chịu vừa nãy có nghĩa là gì.

A a, thì ra là ý tứ đó.

Cảm giác nhiệt độ trong nước cao lên, làm cậu cũng nhịn không xong: "Ăng. . ."

"Em không muốn xem một chút hả?" Otis thì thầm. Âm thanh bé đến mức khó mà nghe thấy, lại mang theo ma lực khiến Kiều Thất Tịch khó có thể chối từ.

"Ưm. . ." Xem xem. Sở dĩ Kiều Thất Tịch thẹn thùng như vậy là vì cậu đã sớm nhìn thấy nó. Sợ chết khiếp.

May mà mình không có khe sinh sản, bằng không cậu thật sự muốn chết.

Bé cá voi sữa nói muốn xem, Otis sẽ không thúc giục cậu nữa. Hắn lẳng lặng nằm ngửa, yên lặng hưởng thụ cái nhìn chăm chú của bé đáng yêu.

Kiều Thất Tịch đồng ý với Otis xong bèn lui về trong nước biển. Tầm mắt cậu dần dần chuyển về phía đuôi của hắn. Ban đầu cậu cảm thấy ánh sáng buổi đêm không đủ, cùng lắm chỉ có thể hiện ra một cái bóng mơ hồ. Nhưng trong nháy mắt đó, phần mạnh mẽ của hắn đập thẳng vào mắt, cậu trông thấy vô cùng rõ ràng.

Hình ảnh hùng vĩ, Kiều Thất Tịch lập tức nhắm chặt mắt!

Cậu yên lặng cảm thụ nhịp tim của mình, từ điểm cao nhất rơi xuống giá trị không, lại mở mắt ra.

Khụ, phân lượng so với trong tưởng tượng của cậu còn khả quan hơn, nhưng cũng không kinh khủng như cậu tưởng. Thực chất bề ngoài cũng khá nhẵn nhụi, nếu có tay...

Đáng tiếc cậu không có.

"..." Kiều Thất Tịch chuẩn bị tâm lý một chút rồi lặng lẽ bơi tới, cũng bắt chước dùng mõm hôn hôn quanh đuôi Otis.

Cái màu trắng nho nhỏ của cá voi sát thủ sượt qua nửa khuôn mặt cậu, thỉnh thoảng còn chạm lên mặt cậu. Quả thực không có trải nghiệm nào đáng xấu hổ hơn!

"Nữa đi." Otis kìm nén mà thúc giục một tiếng.

Tiếp tục cái đầu anh!

Kiều Thất Tịch mặc kệ, cậu xấu hổ rời khỏi cái đuôi của Otis. Tuy nhiên, sau khi cảm giác được rời khỏi, con cá voi sát thủ kia lập tức dùng ngực và đuôi ngăn cậu lại.

Cứ như vậy, bọn họ không còn bình tĩnh như trước. Một bên trốn một bên đuổi, nước xung quanh cũng bị họ quậy tung tóe!

Khoảnh khắc dây dưa triền miên không dứt, Kiều Thất Tịch bị Otis kia trêu chọc đến mức bùng nổ hết lần này đến lần khác, mà cậu cũng dần thất thủ trong bọt nước quay cuồng . . .

"Ưm. . ." Một loại cảm giác muốn khóc, cảm giác xa lạ mất kiểm soát không ngừng bủa vây tâm trí cậu. Giờ khắc này Kiều Thất Tịch cảm thấy mình không khác gì một con thuyền nhỏ đang lênh đênh trên biển.

Cậu phải nắm chặt một cái gì đó mới được, để chống lại nội tâm đang bàng hoàng sợ hãi.

Otis rất nhạy bén. Hắn phát hiện cảm xúc của bé đáng yêu nhà mình không được ổn định, như thể bị dọa sợ. Vì thế hắn không đùa giỡn lưu manh nữa mà ôm lấy đối phương.

A, tuy rằng chỉ là dán vào nhau, nhưng đối với họ mà nói đây xác thực là một cái ôm.

Âm thanh của cá voi sát thủ vừa có thể biến hóa khôn lường vừa có thể chữa lành rất tốt. Chúng có hơn sáu mươi loại âm thanh khác nhau.

Otis ôm lấy bé cá voi sữa bị nội dung hẹn hò dọa sợ. Hắn nhẹ nhàng lay động cái đuôi, thả trôi trong dòng hải lưu ấm áp.

Miệng hắn phát ra từng lời thì thầm an ủi nhẹ nhàng, thấp hơn một chút so với âm thanh cao vút, chói tai của cá heo, như một bài hát cho bé đáng yêu trong ngực.

Kiều Thất Tịch dần dần bình tĩnh lại dưới sự trấn an của đối phương, chấp nhận bản thân bị điều khiển bởi trạng thái của loài mới, mặc cho sự xấu hổ của mình mà lắc lư trong làn nước ấm.

Chấp nhận đi, chấp nhận đi. Tuy rằng như vậy thật sự rất kỳ quái, bất kỳ động vật trên cạn nào cũng không bằng được!

Con cá voi sát thủ hẹn hò cùng cậu đã ngừng hát. Đối phương ôm cậu chậm rãi vươn cái đuôi của hắn khẽ chạm đuôi của cậu. Đây là một quá trình dài dằng dặc.

Ban đầu chỉ là thử, cuối cùng rồi họ sẽ tìm được một góc độ thích hợp mà cả hai đều vừa lòng...

"Anh thấy cái đó của em rồi." Otis đuôi chạm đuôi với Kiều Thất Tịch vừa thỏ thẻ bên tai cậu.

"..." Kiều Thất Tịch giận dỗi, thẳng thắn oán hận một câu: "Em, em cũng nhìn thấy của anh."

"Đẹp không?" Otis trăm phần trăm đang cười.

"Hừ!" Cá voi sát thủ nhỏ Nam cực, từ chối giao tiếp!

Không phải cá voi sát thủ nào cũng thích nói chuyện khi ấy ấy. Dù sao thì cá voi Kiều không thích, cậu rất xấu hổ.

Trao đổi cái quỷ ấy, cứ nghiêm túc làm không được hả?

Rõ ràng Otis rất thích, nhưng trêu chọc mãi mà bé đáng yêu cũng không đáp lại, hắn chỉ đành buông tha.

Bây giờ ôm cậu thôi hắn cũng thỏa mãn rồi. Lỡ chọc cậu quá sợ là sau này không thể có lần hai mất.

Nhưng mỗi lần phấn khích, hắn vẫn không nhịn được chọc cậu. Đương nhiên, chính hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Tất cả cá voi sát thủ trong đại dương đều thẳng thắn như vậy đó, biết ca hát để dỗ dành đối tượng như hắn đã được xem là rất hàm súc rồi.

Kiều cá béo: ! Biết anh đẹp, biết âm thanh anh dễ nghe! Anh có thể nào để trái tim em nghỉ ngơi một lát hay không?!

Huhu, người ta chịu không thấu.

Sau khi cùng Otis thân thiết, Kiều Thất Tịch như mở ra cánh cửa đến thế giới mới. Phải nói như thế nào nhỉ, rất nhiều vấn đề thắc mắc trước đây hiện tại đều có thể dễ dàng giải quyết.

Chẳng hạn, tại sao cá voi sát thủ lại thích hẹn hò cùng với em trai đẹp trai, bởi vì thoải mái chứ sao.

Dáng vẻ của anh trai anh tuấn, kỹ năng chơi súng cũng tuyệt vời. Em trai chịu không nổi, mới nhìn thôi đã bị luân hãm, sau đó bịch bịch bịch, ngay cả đạn của mình cũng mang ra.

Không biết qua bao lâu, cảm giác trăng trên bầu trời đã hơi nghiêng, tóm lại đã không còn sớm.

Phỏng chừng cậu của Kiều Thất Tịch đã đi chơi về. Phát hiện cháu lớn nhà mình còn chưa trở lại, vì thế nó bèn dùng sóng siêu âm liên lạc tìm đứa nhỏ: Bé Cưng đang ở đâu thế?

Kiều Thất Tịch đang chìm đắm trong niềm vui bỗng dưng thu được tin ân cần thăm hỏi của ông cậu, lập tức thanh tỉnh không ít. Rốt cuộc cậu cũng nhớ ra mình đã rời nhà rất lâu rồi.

"Ai gọi em đấy?" Otis nghe xong, thanh âm hơi đổi.

"Ăng, là cậu của em." Kiều Thất Tịch trả lời, đó là người nhà mình: "Em ra ngoài quá lâu rồi."

Quần thể cá voi sát thủ của họ thường sẽ không tách khỏi người nhà quá năm giờ, nếu không các thành viên sẽ lo lắng.

"Uuu. . ." Hóa ra là cậu. Otis có điên cuồng đến đâu thì cũng sẽ không ăn giấm của ông cậu. cá voi sát thủ sẽ không làm chuyện không có giới hạn như tiêu thụ nội bộ: "Em phải đi hả?"

Được một anh đẹp trai lưu luyến ôm lấy, quả thật Kiều Thất Tịch không nỡ thốt lên câu hôm khác gặp, huống chi bây giờ họ còn chưa xong việc mà... Dang dở thế này thì đi kiểu gì!

"Dạ chưa. Em ở lại với anh một lúc..." Nếu đã xác định đối phương chính là Otis, đối với Kiều Thất Tịch mà nói tất cả đều không quan trọng bằng Otis. Hơn nữa cậu cũng cảm thấy đối phương không không muốn mình rời đi, thế thì sao cậu có thể rời khỏi đây?

Otis: "Uuu. . ." Otis thoạt nghe có vẻ không để ý nhưng sâu bên trong lại vui vẻ khó mà che giấu được. Không tệ, xem ra món đồ chơi hắn mang đến đã bắt trái tim cá voi sát thủ nhỏ làm tù binh.

Thông minh như hắn đã lập tức suy nghĩ đến việc tiếp tục tặng quà vào lần sau.

Kiều Thất Tịch không biết hắn đang suy nghĩ gì, bèn trả lời ông cậu: "Dạ, con đang chơi bên ngoài."

Cậu: "Rít rít." Con nên trở về đi.

Kiều Thất Tịch: "Ăng..." Không thích. Con đang hẹn hò, bình minh mới về.

Cậu: "Nó có đẹp trai không?"

Đậu. Tâm trạng khi bị ông cậu hỏi thăm bạn trai thân thiết thật là phức tạp!

Huống chi với cái tính cách kia của ông cậu, Kiều Thất Tịch không dám nói Otis không đẹp.

Kiều Thất Tịch: "Dù sao con thích là được. Vậy nhé, hẹn gặp lại cậu."

Ông cậu rất tâm lý nghĩ: bình minh mới trở về hả. Cứ cho là nó xí trai nhưng chắc chắn rất giỏi.

Đang thân thiết mà bé đáng yêu còn phân tâm ứng phó tra hỏi của cha mẹ, tuy Otis cảm thấy bất đắc dĩ song hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này đồng bạn cũng quan tâm hắn, dù sao hắn đã đi rất lâu.

Anh trai ngầu A: "Otis, bé đáng yêu nhà chú có thích món đồ chơi chú tặng không?

Chỉ có đội trưởng mới dám hỏi, bởi vì Otis sẽ không đánh nó.

Otis: Thích.

Bởi vì được bé đáng yêu chấp nhận nên hiện tại tâm trạng hắn vô cùng vui vẻ, ai hỏi gì đáp nấy.

Tập thể anh trai ngầu đều có thể cảm nhận được sự vui sướng của hắn. Mấy giây sau, toàn bộ cá voi lang thang trên hải dương đều biết, Otis và cá voi sát thủ Nam cực nhỏ đã doi* rồi.

*奥狄斯和南极小虎鲸 doi 了: Nguyên văn nha mọi người, mình hông chém đâu. 'Doi' là sự kết hợp giữa 'do' và 'I', trong đó do là từ tiếng anh nghĩa là 'làm', còn 'I' trong tiếng anh phát âm giống chữ 'ai' trong tiếng trung là 'yêu', nên mình mạn phép đoán chữ này là 'làm tình'. =))))))

Sau khi xử lý xong tin tức, tiếp theo bọn họ còn có nửa đêm.

Kiều Thất Tịch tủi thân dính lấy bạn trai không nhớ rõ mình. Nhớ tới bảy năm cô đơn và trống rỗng, rốt cuộc cậu cũng không thể kiềm chế được nỗi nhớ của mình nữa, lần lượt hôn nhẹ cọ cọ Otis: "Huhuuu."

"..." Otis không có trí nhớ ngơ ngác ngây ngốc. Trái tim hắn đang bị tấn công dồn dập, một bên là đùa giỡn một bên là yêu thương mãnh liệt, cũng không biết từ đâu mà ồ ạt như nước biển chung quanh.

Otis ngu ngơ một giây sau đó không chút do dự quay lại tặng bé đáng yêu 120 vạn phần nhiệt tình: "Em đừng buồn mà, anh thích em lắm."

Khoảnh khắc này chỉ cần đối phương muốn, hắn có thể tặng cậu cả mạng sống của hắn.

"Em, em rất nhớ anh." Bởi vì Otis không nhớ quá khứ ngọt ngào, cho nên lúc Kiều Thất Tịch thổ lộ vẫn cảm thấy chút gì đó mất tự nhiên.

"..." Otis há hốc mồm phát ra một âm tiết vô nghĩa, giống như bị đùa giỡn một lần nữa.

Có điều, việc nên làm vẫn không có dừng lại. Thậm chí nó càng chấp nhất, càng hung hãn tới gần bé cá voi sữa nhiệt tình đáng yêu.

Cậu bảo rằng cậu nhớ hắn.

Đây là sự thật ư?

Cá voi sát thủ rất thông thạo tự sướng trong đầu. Nói không chừng bây giờ trong đầu Otis đều là mấy thứ không thể miêu tả. Đó không chỉ là nội dung hẹn hò lúc này, nó còn là tình cảm nóng bỏng mà cá voi không thể nào dùng ngôn ngữ để bày tỏ, là suy nghĩ không cách nào chân chính miêu tả hay có thể nói ra bằng lời.

Dưới sự xúc tác của lời ngon tiếng ngọt của bé đáng yêu và những hình ảnh tự sướng trong đầu, hạnh phúc từng bước thăng hoa. Sau tất cả, đôi bên đều cảm nhận được sức hấp dẫn của việc hẹn hò.

Quả thực điều này sẽ khiến cá voi sát thủ quên mất thời gian, quên cả giới hạn của bản thân mình. Từ đó trở thành một con cá voi sát thủ vô cùng cởi mở.

Ngay tức khắc, suy nghĩ của Kiều Thất Tịch bắn pháo hoa. Cậu cảm thấy mình đã từ bỏ lý trí, hoàn toàn trở thành một con dã thú chân chính.

Hết sức cấm kỵ!

Tất nhiên, loại cảm giác này sẽ chậm rãi biến mất, cuối cùng giấu trong cánh cửa nho nhỏ phía trên cái đuôi.

Sau khi Kiều Thất Tịch khôi phục lý trí, cậu nghĩ đến một vấn đề buộc phải đối mặt. Cậu nhíu mày, à, gương mặt bóng loáng này của cậu không thể nhíu mày, ngay cả lông mày cậu cũng không có.

"Otis. . ." Âm thanh bé cá voi sữa yếu mềm khẽ run: "Sau này anh còn đến tìm em không? Hay anh chỉ hẹn hò với em thôi?"

Hình như cậu đang sợ hãi điều gì đó.

Đúng vậy, cậu sợ Otis chỉ có bản năng không có trí nhớ, sẽ làm ra chuyện khiến cậu muốn chia tay hắn.

"Uuu..." Anh sẽ tìm em, chỉ hẹn hò với em. Lần này Otis không hề nói thầm, hắn giống như tuyên bố với cả thế giới hứa hẹn với bé cá voi sữa.

Kiều Thất Tịch biết Otis không sử dụng 'thì thầm'. Cá voi sát thủ bọn họ không biết nói dối, cho nên không bao giờ có chuyện phản bội lời thề.

Sau khi cá voi sát thủ buông câu hứa thề bất ngờ này, toàn bộ đại dương vang lên âm thanh của bé cá voi sữa nhỏ: "Otis, em cũng chỉ hẹn hò với một mình anh."

Đoán chừng bọn họ điên rồi.

Những con cá voi sát thủ khác nghĩ vậy.

Đến bình minh Otis vẫn chưa chịu thả bé đáng yêu trở về, nhưng Kiều Thất Tịch kiên trì phải đi .

Sáng sớm trên vịnh thật sự yên bình tuyệt đẹp. Ánh nắng ban mai chiếu xuống bóng dáng đẹp trai của Otis càng thu hút ánh mắt Kiều Thất Tịch. Cậu không biết từ khi bình minh tới giờ cậu đã lén nhìn hắn bao nhiêu lần nữa.

Cũng may cá voi sát thủ hẳn là sẽ không lấy mấy chi tiết nhỏ này ra trêu đùa cậu. Tất cả chỉ do cậu tự khiến bản thân rối rắm.

"Chờ một chút." Otis lẳng lặng nổi lên mặt nước, chăm chú nhìn Kiều Thất Tịch rồi đột nhiên quay đầu bơi đi mất.

"Anh đi đâu đấy?" Ngay từ đầu Kiều Thất Tịch không dám đối mặt với hắn. Cậu cảm thấy trí thông minh của hắn có thể nhìn thấu mình nên không dám làm càn như trước.

Hừ, tóm lại chính là hơi bó tay bó chân.

Hóa ra nói chuyện yêu đương cùng đối tượng có chỉ số thông minh cao là cảm giác này. Cảm xúc phập phồng lớn hơn trước kia gấp trăm lần!

Bây giờ đối phương đã bơi mất, Kiều Thất Tịch chớp mắt theo sau.

Lúc dùng đuôi quẫy nước, không biết có phải Kiều Thất Tịch tưởng tượng hay khôn nhưng cậu cảm thấy cái đuôi xót xót. . . . . .

Hẳn là không phải ảo giác. Dù sao cả đêm qua, họ cũng không khống chế được cái đuôi của mình hòa quyện vào nhau. Khụ khụ, cho nên cái đuôi xót xót có vẻ là việc thông cảm được.

Otis tìm trên mặt biển hơn 10 phút, cuối cùng cũng tìm thấy chuỗi bóng phao màu vàng trôi đi vào lúc họ thân thiết đêm qua. Hắn ngậm lấy bơi đến trước mặt Kiều Thất Tịch, trong lòng hắn đây là món đồ chơi đối phương yêu thích, làm mất thì không tốt lắm.

"Sao anh lại đưa cho em cái này?" Kiều Thất Tịch đã sớm muốn hỏi cái này, hắn vô cùng tò mò về đáp án.

"Uuu. . ." Otis tỏ vẻ, nhìn nó đẹp.

Lý do này tốt lắm. Kiều Thất Tịch biết có hỏi nữa cũng không hỏi ra cái gì, nói không chừng người này cũng không biết?

"Em cảm ơn." Kiều Thất Tịch cười tủm tỉm nhận lấy quà, lặn xuống rồi ngoi lên, thành công đao chuỗi bóng phao lên vây lưng mình: "Rít rít, anh thấy có đẹp không?"

Otis uuu một tiếng tỏ vẻ tán thành. Trong đôi mắt đen như mực không biết đang cất giấu chủ ý xấu gì, suy cho cùng vẫn không có gì phát sinh.

Hắn lười biếng hỏi: "Đồng bạn của em ở đâu?"

Kiều Thất Tịch rầm rì: "Anh hỏi cái này làm gì vậy?"

Otis: "Để anh đưa em về."

Kiều Thất Tịch: "Không cần, ngay bên kia đảo nhỏ thôi à."

Otis: "Nhưng anh muốn đưa em đi."

Kiều Thất Tịch trợn mắt, bỗng nhớ ra hình như hôm qua hắn đã nói phải bảo vệ cậu, trong lòng không khỏi nhói một cái. Cậu bình tĩnh đồng ý: "Vậy tùy anh."

Trên vây lưng treo món quà xinh đẹp cá voi sát thủ tặng, Kiều Thất Tịch chậm rãi bơi phía trước. Cậu đã bảy tuổi rồi, hình thể rất to. Cho dù bơi một mình trong biển cũng sẽ không có sinh vật biển nào bắt nạt cậu.

Nhưng mà, được bạn trai đưa về nhà cũng là một loại tình thú.

Hẹn hò cả một đêm, cái đuôi của bé cá voi sữa như muốn nhũn ra. Thỉnh thoảng liếc nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh một cái, không thể không nói rất có cảm giác an toàn.

Khoảng cách nửa vòng quanh đảo đối với con người là rất dài, nhưng đối với cá voi sát thủ là vô cùng ngắn.

"Nhà của em đây rồi." Kiều Thất Tịch ngượng ngùng dừng lại: "Chúng ta tạm biệt ở đây thôi."

"Uuu. . ." Anh đẹp trai hẹn hò cùng cậu một đêm nhạy bén mà dừng lại. Có thể nói hắn là một con cá voi sát thủ có EQ rất cao.

"Tiếp theo anh sẽ ở đâu?" Kiều Thất Tịch muốn biết: "Sẽ cách em rất xa đúng không? Otis ơi."

Cá voi sát thủ không có nghi thức chia tay đặc biệt, bình thường quay lại hợp tan tự do như gió, cho nên lúc họ hứa hẹn với nhau là không thể hiểu được.

Mười năm qua Otis so với gió còn tự do hơn. Nghi thức tạm biệt giữa hắn và bé đáng yêu nhà mình vẫn tương đối lãng mạn như ngày nào. Hắn chạm môi cậu xong trả lời: "Anh sẽ luôn bên em, mãi mãi không xa rời."

Tim Kiều Thất Tịch như ngừng đập, lập tức không thể tin nổi. Sau đó cậu nhìn thấy hình bóng mình trong mắt hắn rồi đánh giá một chút, quả nhiên là nhóc xinh xắn nhất đại dương.

Bởi vậy Otis nuông chiều cậu như thế cũng không phải vấn đề gì khó giải thích.

Hai con cá voi sát thủ đực rúc đầu vào nhau, âu âu yếm yếm hồi lâu rốt cục cũng tách ra.

Trong đó, một con cá voi sát thủ đeo chuỗi bóng phao màu vàng do một con cá voi sát thủ khác tặng cho, đây là phần tiếp theo của chuỗi bóng phao màu vàng.

Mọi người tìm được lời giải đáp cho bí ẩn tại sao cá voi sát thủ lại đi nhặt những quả bóng trôi nổi, nhưng có vẻ lại mở ra một bí mật lớn hơn.

Thì ra cá voi sát thủ sẽ tặng quà cho nhau để thể hiện tình yêu?

Đương nhiên, sự thật những món quà này đều là rác thải đại dương cũng khiến người ta thực xấu hổ.

"Nó thật lãng mạn." Cá voi sát thủ Đại Tây Dương loại 2 đeo một chuỗi bóng phao xinh đẹp băng qua đại dương, vượt một nửa Thái Bình Dương đến quần đảo Galapagos bày tỏ tình cảm, mà đối lượng lại là một con cá voi sát thủ Nam Cực loại A trẻ tuổi. Con người đúng là được dịp mở mang tầm mắt.

Cầu yêu mặc kệ chủng lọai, hình như cho đến hiện tại vẫn chưa có tiền lệ giữa cá voi sát thủ.

Ngôn ngữ không thông chính là chướng ngại lớn nhất. Nhưng mà con cá voi sát thủ tên Otis rất thông minh, có năng lực học tập ngôn ngữ của cá voi sát thủ loại khác, có vẻ ngôn ngữ không phải là chướng ngại không thể vượt qua được.

Tuy nhiên giữa hai chủng loại vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua. Hơn nữa, thứ bắt mắt nhất không phải cá voi sát thủ Đại Tây Dương loại 2 cầu yêu với cá voi sát thủ Nam Cực loại A.

Mà là lần này chúng đã cầu yêu thành công và hẹn hò cả một đêm, có vẻ cả hai đều rất hài lòng.

Đặc biệt là con cá voi sát thủ vượt qua đại dương đi tặng quà kia. Mọi người cách màn hình cũng có thể cảm nhận được thế công mãnh liệt của nó, sắc bén không thể chống đỡ.

Cá voi sát thủ Nam cực nhỏ trẻ tuổi rất dễ dàng rơi vào tay giặc.

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều cá béo: Anh trai đẹp trai quá không cưỡng lại được, ăng.

30/01/2022

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip