Chương 8: Thử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Phòng họp nhỏ trong miệng Lục Uyển Đình so với phòng họp ở công ty Kỳ Thanh còn muốn lớn hơn mấy lần.

Mấy người vào phòng hội nghị ngồi vào vị trí đã định, không cần Lục Uyển Đình phân phó gì tự nhiên sẽ có người bưng trà rót nước cho mọi người.

Kỳ Thanh lấy trong túi ra một văn kiện chính là kế hoạch hợp tác của công ty Kỳ Giang đưa cho Lục Uyển Đình. Đây là bảng kế hoạch mà hôm qua cô đã thức suốt đêm để sửa, sáng sớm hôm nay mở họp thảo luận cùng với bộ phận nghiên cứu sáng tạo, thảo luận xong rồi sửa chữa ổn thoả đảm bảo không có vấn đề gì. Cô mới gọi điện thoại cho trợ lý Tô, đặt lịch hẹn với Lục Tổng.

Lục Uyển Đình nhìn cô hai giây rồi mới duỗi tay nhận bảng kế hoạch.

Mở văn kiện ra, nhìn trên giấy là các phân tích về kỹ thuật. Lục Uyển Đình bảo trợ lý Tô, " Gọi cho người phụ trách bộ phận sản xuất với bộ phận tài chính lên đây."

"Vâng, Lục Tổng."

Trợ lý Tô ra ngoài cửa gọi điện thoại còn Lục Uyển Đình nhìn chăm chú bảng kế hoạch hợp tác hỏi Kỳ Thanh "Đây là em viết?"

"Vâng." Kỳ Thanh vẫn luôn nhìn Lục Uyển Đình, tay đặt dưới bàn nắm lấy góc áo.

Chỉ đáp có một chữ nhưng Lục Uyển Đình nghe ra được Kỳ Thanh đang khẩn trương. Thừa dịp lật sang trang tiếp theo, cô ngước mắt liếc nhìn Kỳ Thanh một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, tim Kỳ Thanh lại đập lệch một nhịp. Lục Uyển Đình dường như không có việc gì tiếp tục xem nội dung trong bảng kế hoạch, "Kỳ tổng chắc cũng biết, tập đoàn chúng tôi có một công ty con là Thịnh Thác Khoa Học Kỹ Thuật, cũng đang nghiên cứu về khoá thông minh."

Từ công nhân cho đến máy móc, từ máy móc đến trí tuệ, những trang thiết bị bây giờ đều hướng tới phát triển công nghệ thông minh.

Trước đây, các thiết bị còn bị chi phối bởi con người, trong phương án hợp tác của Kỳ Thanh đề cử về thiết lập trí tuệ nhân tạo. Sản xuất các thiết bị hoàn toàn dùng công nghệ AI, phân tích hành vi của người sử dụng.

Hạng mục này cũng chính là vấn đề nan giải mà Thịnh Thác Khoa Học Kỹ Thuật nghiên cứu.

Thế mà Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật dường như đã nghiên cứu tỉ mỉ về loại kỹ thuật này.

Có được loại công nghệ kỹ thuật này mà công ty lại thiếu hụt tài chính? Lục Uyển Đình nghi hoặc chuyện này.

"Kỳ Tổng có lý do gì làm cho tôi phải đầu tư vào?"

Thái độ của Lục Uyển Đình bây giờ hoàn toàn khác xa với thái độ của ngày hôm qua. Ở trước mặt Kỳ Thanh như là hai người khác nhau.

Kỳ Thanh bưng ly trà lên nhấp một ngụm làm thông cổ, do khẩn trương mà yết hầu cô khô cả rồi. Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn cô, muốn nhìn xem Kỳ Thanh sẽ trả lời mình lý do là gì.

Bên cạnh là Giám Đốc nghiên cứu và Giám Đốc sản phẩm mông lung nhìn Kỳ Tổng, chờ mong bộ dạng tràn đầy tự tin, khí phách, hăng hái của Kỳ Tổng lúc mở họp sáng nay được thể hiện trước mặt Lục Tổng thuyết phục cùng Kỳ Giang hợp tác.

Lục Uyển Đình trong mắt hàm ý cười cùng chờ mong, Kỳ Thanh nhìn vào đôi mắt cô liền bỗng quên mất mấy cái lý do đã suy nghĩ trước đó.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói, "Chúng tôi không cần tiền, chỉ muốn hợp tác với tập đoàn Lục Thị thôi."

Mục đích cô đến đây thật ra không phải nói chuyện hợp tác. Cô chỉ muốn cùng Lục Uyển Đình có chút gì đó liên quan tới nhau thôi. Làm sao để sau khi kết hôn, Lục Uyển Đình thích cô là được rồi.

Người ngồi ở bên là Lưu Ngâm chạm nhẹ vào Kỳ Thanh, nôn nóng mà gọi, "Kỳ Tổng."

Kỳ tổng à...người như vậy Kỳ Giang chúng ta uống gió Tây Bắc sống sao!

Giám Đốc Trần Giang Sơn đã trải qua nhiều vụ làm ăn rồi, phản ứng nhạy bén tiếp lời của Kỳ Tổng nói.

"Theo thông tin đã tung ra, chúng tôi biết quý công ty đã cùng tập đoàn Thêm Phong đạt được ký kết hợp tác đầu tư mới, cả hai công ty đều có kinh tế vững chắc nhưng công nghệ khóa thông minh thì chưa chắc bằng chúng tôi. Kỳ Tổng chúng tôi mang đủ thành ý tới Lục Thị đề nghị hợp tác. Hy vọng Lục tổng có thể suy xét."

Giám Đốc Trần nói ra hết nhưng nhìn thấy Lục Tổng biểu tình thờ ơ chỉ nhìn Kỳ Tổng của bọn họ không ngừng.

Không khí có chút xấu hổ.

Lục Uyển Đình khép lại bảng kế hoạch hợp tác, ngón tay gõ gõ lên bàn hai tiếng, ánh mắt mãnh liệt nhìn Kỳ Thanh, "Kỳ Tổng có nghĩ đến chỉ vì một quyết định lúc xúc động của cô, sẽ là đòn trí mạng khiến công ty bị phá sản không?"

Như thế nào đột nhiên lại giáo huấn Kỳ tổng? Hơn nữa nghe ngữ khí lại kiểu hận sắt không thành thép?

Không phải là nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi sao?

Hai vị giám đốc ngồi kế bên thấy xấu hổ, cầm ly trà lên uống để che bớt ngượng ngùng.

Kỳ Thanh rũ đôi mắt xuống, ngoan ngoãn nghe cô giáo Lục dạy dỗ.

Lục Uyển Đình sực tỉnh, hình như vừa rồi lời cô nói với Kỳ Thanh không hợp lý cho lắm. Đột nhiên nghẹn lời.

Trong phòng họp không khí quỷ dị cực điểm.

Cũng may, lúc này trợ lý Tô cùng với mấy người phụ trách bộ phận sản xuất đi vào.

Không khí lần nữa náo nhiệt trở lại.

Đôi bên giới thiệu lẫn nhau, Lục Uyển Đình đem bảng kế hoạch hợp tác đưa cho tổng giám tài chính Chu Châu nói, "Cậu xem rồi tính ra hạng mục đầu tư này lợi nhuận còn lại là bao nhiêu so với đầu tư ban đầu."

Lại quay lại nói với giám đốc sản phẩm Trần Giang Sơn nói, "Giám đốc Trần, phiền cậu cùng với giám đốc sản xuất bên chúng tôi nói chi tiết về công nghệ khóa thông minh đối với sản xuất sẽ có thay đổi gì."

Nói xong ánh mắt chuyển về người Kỳ Thanh, thấp giọng nói, "Kỳ tổng, tôi muốn nói chuyện riêng với cô."

Kỳ Thanh đang uống trà, thình lình nghe mời nói chuyện riêng, tay trượt một cái... cái ly đặt lên bàn... nước trà từ ly chịu lực tác động mà bắn ra làm ướt áo cô. Một ít nước trà ở trên mặt bàn chảy lên quần cô.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng có thêu viền hoa, cho nên nước lập tức thấm vào.

"Ngại quá." Kỳ Thanh đứng dậy phủi nước trên áo. Lục Uyển Đình không chút suy nghĩ mà vội vàng rút tờ giấy cúi người ôm lấy eo cô mà lau, ôn nhu hỏi, "Có nóng không?"

"Không... không có." Kỳ Thanh cúi đầu nhìn người đang ôn nhu lau cho cô. Kỳ Thanh giống như thiếu nữ... mặt lập tức đỏ.

Tay của Lục Uyển Đình chạm đến đùi, thân thể Kỳ Thanh run lên một cái.

Giờ phút này, giữa hai người động tác càng ngày càng ái muội, bên cạnh có vài người xem đến đôi mắt mở to.

Đây là tình huống gì vậy?

Trợ lý Tô biết được quan hệ giữa hai người ung dung mà đi qua lau nước trên mặt bàn.

Những người khác thì như ở trong mộng mới tỉnh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói chuyện với nhau về hạng mục hợp tác.

Lau khô nước ở bên ngoài, Lục Uyển Đình đem giấy đưa cho trợ lý Tô vứt đi, ngồi trở lại vị trí của mình.

Nhìn áo của Kỳ Thanh bị nước làm ướt, loáng thoáng lộ ra làn da bên dưới... Lục Uyển Đình nhíu mày lại đứng lên, "Vẫn là đi văn phòng tôi đổi quần áo đi."

Thật ra không phải là việc lớn gì, nhìn mảnh ướt trong suốt kia chỉ là một vùng nhỏ, lớn bằng bàn tay với loại thời tiết này thì lát nữa sẽ khô thôi

"Không cần đâu." Kỳ Thanh theo bản năng cự tuyệt.

Lục Uyển Đình bắt lấy tay cô không cho cô có cơ hội cự tuyệt kéo đi, "Đi thôi."

Nghĩ lại quan hệ giữa hai người, Kỳ Thanh khẩn trương trong lòng lại chờ mong, "Vậy cảm ơn Lục Tổng"

Ở trong cuộc họp, đám người nhìn hai người. Lão đại của hai bên không coi ai ra gì mà dắt díu nhau rời đi.

Giám đốc nghiên cứu Lưu Ngâm xoa xoa đôi mắt, quay sang hỏi người bên cạnh, "Lão Trần, tôi vừa rồi có phải bị hoa mắt không? Lục tổng lôi kéo Kỳ tổng đi ra ngoài?"

Giám đốc Trần nhìn nhân viên Lục Thị rồi trao cho giám đốc Lưu một cái nháy mắt ra hiệu... mau câm miệng của ngươi lại... bớt nói một tiếng thì không ai bảo ông nói ít đâu.

Lục Tổng đã kết hôn còn Kỳ Tổng nhà bọn họ vẫn còn độc thân chờ gả đi. Chẳng may lời này bị người ác ý truyền ra, không chừng Kỳ Giang của bọn họ bị người ta gắng cho cái mác tổng tài tiểu tam.

Cả ngày chỉ biết nghiên nghiên cứu cứu, một chút tin tức bên ngoài cũng không biết.

Lục Uyển Đình lôi kéo Kỳ thanh đi ra khỏi cửa liền buông tay ra. Phòng họp nhỏ cùng với văn phòng tổng tài cùng tầng. Khoảng cách không xa chỉ cần bước 20 mét là tới.

Cô bước chân đi đến, Kỳ Thanh cũng đi theo bên cạnh cô.

Nhìn gương mặt bình tĩnh điềm đạm của Lục Uyển Đình, trong lòng Kỳ Thanh có chút rối rắm, lặng lẽ hít một hơi lấy hết can đảm mà bắt lấy tay Lục Uyển Đình.

Tay của Lục Uyển Đình thon dài, lòng bàn tay rất ấm lại hơi hơi nóng. Kỳ Thanh thấp thỏm thử nắm lấy. Thấy Lục Uyển Đình không nói gì thì cả gan mà nắm chặt lại.

Nắm tay, hai người cuối cùng cũng nắm tay rồi.

Nắm tay lần đầu là lúc chụp ảnh kết hôn, nhân viên cưỡng chế hai người nắm tay nhau, cô không dám nhưng Lục Uyển Đình lại chủ động.

Mà lúc này, cô chủ động nắm tay thì Lục Uyển Đình không có cự tuyệt.

Lục Uyển Đình hẳn là thích cô cho nên đối với cô không có phản cảm.

Kỳ Thanh trong lòng gợn sóng, niềm vui còn chưa tận hưởng hết thì giây tiếp theo tay Lục Uyển Đình đã buông ra.

Tới cửa...

Lục Uyển Đình giơ tay mở cửa, nghiêng người để Kỳ Thanh vào trước. Ánh mắt nhu tình nhìn Kỳ Thanh, "Trong phòng tôi có phòng nghỉ, bên trong có quần áo mới sạch sẽ. Chúng ta số đo giống nhau, em đều có thể mặc."

Cửa đã khóa trái, mang Kỳ Thanh đến phòng ngủ.

Phòng nghỉ được giấu sau một bức rèm lụa mỏng phía sau có tấm bình phong che lại một nửa cái cửa, Kỳ Thanh đi phía sau Lục Uyển Đình đến cửa phòng nghỉ. Lục Uyển Đình mở cửa nói, "Quần áo ở trong ngăn tủ, em chọn đi, lấy áo để thay..."

Lục Uyển Đình lại nhìn vào vết trà ố màu trên áo sơ mi kia, "Có muốn giặt không? Tôi nói trợ lý cầm đi giặt."

"Không cần đâu, tôi tự giặt là được rồi." Kỳ Thanh đi vào trong phòng nghỉ, đảo mắt nhìn nhanh thấy được một lớp cửa kính dán mờ đoán là nhà vệ sinh nên đi vào.

"Vậy em thay quần áo đi, tôi ở bên ngoài chờ em." Lục Uyển Đình nói xong không chút lưu luyến nào mà đi ra tấm bình phong bên ngoài chờ. Giống như mang Kỳ Thanh đến đây không có suy nghĩ lệch lạc nào hết.

Đứng ở nơi Kỳ Thanh không thấy, cô mới nhìn đến cái tay mới được Kỳ Thanh nắm lấy, không còn vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh nữa... khoé môi trộm cười.

Kỳ Thanh xoay người, ánh mắt nhìn qua cửa đang mở. Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia đang ở bức bình phong...có một ý niệm hiện lên.

Cô sờ lên cúc áo sơ mi, một tay tháo cúc áo một tay đèn trái tim đang đập loạn...môi đỏ khẽ mở ra, "Lục tổng, tôi không biết cái nào thích hợp, chị có thể vào chọn giúp tôi một cái được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip