Chương 1.11 : Tổng Tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Đến giờ đi ngủ rồi." Hạ Vọng đặt mèo nhỏ lên trên đùi mình.

Đường Hi theo bản năng dẫm dẫm chân lên cơ đùi săn chắc của hắn.

Lúc phản ứng lại, mặt của mèo con ửng đỏ cả lên mặc dù bây giờ cậu vẫn là một cục lông xù mang ánh vàng rực rỡ.

【Anh, anh, anh ta vậy... vậy mà không có mặc quần!】

1551 không thèm để ý nói:【Người ta vừa mới từ phòng tắm bước ra, hơn nữa không phải có khoác khăn tắm sao?】

Đường Hi tức giận:【Nhưng đây không phải là lý do để cho anh ấy đùa giỡn lưu manh với mèo con như tôi nha!】

Nhìn mèo con cuộn lại thành một cục tròn, rốt cuộc Hạ Vọng cũng không nhịn được khát vọng từ bấy lâu nay, hắn giơ mèo con lên, sau đó cọ mặt vào cái bụng mềm mại của Đường Hi.

Lúc đầu, Đường Hi không thể tin được, cả mèo đều sửng sốt, sau đó bắt đầu điên cuồng giãy giụa:【1551! Tôi bị hít rồi! Tôi không còn trong sạch nữa!】

1551 làm bộ thâm trầm:【Nếu nuôi mèo mà không hít mèo, vậy thì không còn ý nghĩa nữa! Đừng phản kháng, đây là số mệnh của mèo con cậu rồi.】

Cuộc nổi dậy của Đường Hi bị Hạ Vọng không chút lưu tình trấn áp, hắn áp gương mặt không chút biểu cảm vào bụng cậu, hít đến mức khiến cậu hoài nghi nhân sinh.

Mãi cho đến lúc ngủ, Đường Hi chỉ dùng mông đối mặt với Hạ Vọng, cậu tức giận cuộc tròn thành một cục, cái đuôi nhỏ vung vẩy.

Lật qua lật lại một hồi thì đã ngủ mất rồi.

Mèo con bên cạnh hô hấp đều đều, trong bóng đêm, Hạ Vọng mở to mắt, chậm rãi ôm mèo nhỏ ngủ say vào trong lòng...

Sáng sớm hôm sau, Đường Hi tỉnh dậy trên người Hạ Vọng, phát hiện cậu không chỉ đè trên vai Hạ Vọng mà còn gác đầu lên cổ hắn.

Đường Hi hoài nghi miêu sinh.

Mình ngủ không an phận như vậy sao?

Cậu rón ra rón rén muốn đứng dậy trên người Hạ Vọng, nhưng chỉ mới giật giật móng vuốt, Hạ Vọng đã đột ngột mở mắt ra.

Ánh mắt Hạ Vọng thanh tỉnh, không giống như vừa mới thức dậy, hắn trêu ghẹo: "Sao lại thích làm nũng như vậy, hửm?"

"Meo..." Đường Hi không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cậu có chút chột dạ, cái đuôi nhỏ nhẹ nhàng đung đưa.

Rõ ràng trước khi ngủ còn giận dỗi không thèm để ý đến người ta, lúc ngủ rồi thì lại coi người ta như tấm đệm.

Đường Hi ngẫm lại chính mình, cảm thấy như vậy quả thật không tốt lắm, vì vậy cậu ngoan ngoãn dùng đỉnh đầu lông xù cọ lên cằm người đàn ông.

Mới sáng sớm đã bị mèo con làm nũng, tâm tình của Hạ Vọng trong nháy mắt đã tốt lên.

Thậm chí lúc đang ăn sáng, cấp dưới thông báo ở công ty có việc khẩn cấp cần xử lý, hắn cũng không tức giận.

Đường Hi liếm miếng thịt bò nấu với sữa dê, trong lòng vô tình cười nhạo.

【Ha ha ha, vai ác thật đáng thương, cuối tuần mà vẫn phải đi làm.】

Ở trường, thứ bảy cũng không cần đi học, mặc dù có rất nhiều học sinh lớp 12 sẽ chủ động đến trường tự học cả ngày.

Nhưng tất nhiên Đường Hi không phải là loại học sinh tự giác này rồi. Cậu vô cùng vui vẻ lên kế hoạch hôm nay sẽ chơi cái gì cùng hệ thống.

1551 hào phóng chia sẻ trò chơi mới tải miễn phí, còn rủ Đường Hi chơi cùng với nó.

Đáng tiếc cậu chưa vui vẻ bao lâu thì cảm giác mình bị ôm lên.

"Meo?" Anh làm gì vậy?

Hạ Vọng: "Sao ta cảm thấy ngày nào nhóc cũng mong chờ ta đi làm vậy hả?"

Đường Hi lại bắt đầu giả ngu: "Meo meo meo?" Anh đang nói cái gì vậy? Mèo con nào có ý xấu đó!

Nhìn chằm chằm mèo con không thành thật này vài giây, Hạ Vọng đã đưa ra một quyết định mà trước nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Hắn muốn đem mèo con đến công ty, đặt dưới mí mắt hắn.

Mãi đến khi bị ôm vào trong xe, Đường Hi mới kịp phản ứng lại.

Nhưng cũng chỉ có thể nhìn biệt thự cao cấp thoải mái cách mình ngày càng xa...

Là một con mèo đang ở tuổi hiếu động, Đường Hi chỉ buồn bực một lúc, sau đó đã bị phong cảnh bên ngoài cửa sổ hấp dẫn.

【1551, vai ác muốn mang tôi đến công ty sao?】

1551:【Đúng vậy.】

Hạ Vọng đưa tay ôm mèo con đang bám vào cửa sổ, sợ cậu không cẩn thận ngã xuống.

Kỹ thuật lái xe của tài xế mười phần chuyên nghiệp, rất nhanh vững vàng dừng xe trước cửa công ty.

Hạ Vọng đưa tay muốn ôm mèo con đi ra ngoài nhưng lại bị cậu né trái né phải tránh đi.

Sau đó Đường Hi dẫm lên cánh tay Hạ Vọng rồi bò lên trên vai hắn.

Vô cùng vênh váo tự đắc ra lệnh: "Meo!" Xuất phát!

Tầm nhìn ở trên vai càng thêm rộng hơn, cảm nhận được sức nặng truyền từ vai phải, Hạ Vọng ngầm đồng ý cho mèo con cậy sủng mà kiêu này.

Vừa bước vào công ty, tất cả mọi người đều đứng lại chào hỏi, sau đó bọn họ không hẹn mà cùng hướng tầm mắt nhìn về phía mèo con trên người hắn, biểu cảm trên mặt cơ hồ đều ngây ra.

Phong cách lạnh lùng cứng nhắc của vị tổng tài ngay lập tức bị mèo con mềm mại trên vai phá vỡ.

Bình thường chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng có thể dọa sợ người mới, vậy mà vị tổng giám đốc này lại nuôi mèo???

Đã nuôi lại còn đem đến công ty?

Ỷ vào mình là ông chủ thì muốn làm gì thì làm sao?!

Đúng vậy, chính là muốn làm gì thì làm đấy!

Cho dù có nhiều người đều nhịn không được, nội tâm điên cuồng phun tào nhưng vẫn không có ai có can đảm nói một chữ.

Đường Hi bị nhiều người nhìn như vậy thì có chút ngượng ngùng rụt rụt lại, một thân lông xù áp chặt vào chiếc cổ đang lộ ra của Hạ Vọng.

Cho đến khi Hạ Vọng mang cậu vào thang máy chuyên dụng, ngay lập tức toàn thể nhân viên cùng Đường Hi đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cuộc nhóm nhân viên cũng lấy được di động ra hoặc cùng người bên cạnh chia sẻ tin tức có thể làm mọi người rúng động trong vòng một năm này.

Mà cuối cùng thì Đường Hi cũng có thể thả lỏng thân thể đang căng chặt.

Tuy rằng cuối tuần thì nhân viên ở công ty tương đối ít, nhưng cậu vẫn không quen được việc có nhiều người nhìn chằm chằm mình như vậy.

Hạ Vọng nhìn hình phản chiếu của mèo con trong thang máy, trong mắt mang theo ý cười: "Mèo nhỏ ở nhà làm vua, ra ngoài làm thỏ sao?" Vừa ra ngoài, lá gan liền thu nhỏ.

Đường Hi làm bộ nghe không hiểu, rầm rầm rì rì liếm móng.

"Đinh." Thang máy đã đến tầng cao nhất.

Không gian của tầng cao nhất đều thuộc về sở hữu của tổng giám đốc, bên ngoài là văn phòng của trợ lý và phòng pha đồ uống.

Trợ lý Vương bưng một ly cà phê đến văn phòng, nhìn thấy Hạ Vọng lập tức chào hỏi: "Chào buổi sáng Hạ tổng."

Thư ký Hoàng cũng chào theo: "Hạ, Hạ tổng, chào buổi sáng."

Trợ lý Vương đã từng gặp Đường Hi, nên dù có kinh ngạc với việc ông chủ mang cậu đến nhưng cũng không đến mức khoa trương.

Nhưng còn thư ký Hoàng, mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy Hạ Vọng vào văn phòng đóng cửa lại, cô mới tiêu hoá xong tin tức này.

Cô lắc lắc bả vai của trợ lý Vương: "Tổng giám đốc vậy mà nuôi mèo hả!?"

Trợ lý Vương đẩy gọng kính: "Bình tĩnh một chút, sự bình tĩnh mà cô lấy làm tự hào đâu rồi?"

"Tôi còn tưởng tổng giám đốc là người nếu muốn nuôi thì cũng phải nuôi sư tử hay hổ các loại chứ!"

"Đó là phạm pháp."

Thư ký Hoàng đã không nghe lọt lời nào nữa, hốt hoảng lấy di động mở diễn đàn của công ty.

Quầy lễ tân ở tầng một:【Tôi sắp xong rồi, tôi nghĩ mình đã xuyên qua thế giới song song rồi, ở thế giới này Hạ tổng chính là một mãnh nam nuôi mèo nhỏ.】

Anh trai bảo trì ở tầng hai:【Đừng nghi ngờ nữa, đây vẫn là vị tổng tài chỉ cần nổi quạu là cả ngày hôm đó công ty sẽ tiết kiệm được tiền máy lạnh đấy.】

Đừng tìm tôi sửa máy tính nữa:【Cái kia chắc không phải là mèo đâu ha, là kỹ thuật làm áo khoác mèo kiểu mới phải không? Nói không chừng đó là lĩnh vực kinh doanh mới mà công ty chúng ta sắp mở rộng đó.】

Người trưởng thành tuyệt đối không tăng ca:【!!!Hôm nay tôi không đi làm nên đã bỏ lỡ cái gì sao?】

Trong túi có ong vàng nhỏ:【Lầu trên, cậu đã bỏ lỡ một khoảnh khắc chấn động có thể ghi danh vào sử sách của công ty đó.】

Ong vàng nhỏ chính là thư ký Hoàng, cô thấy mọi người đều sôi nổi cùng khiếp sợ, mới lên diễn đàn cung cấp thêm vài tin tức, sau đó mỹ mãn cất điện thoại.

Thì ra cô không phải là người duy nhất kinh ngạc như vậy.

Cách bọn họ một cánh cửa, Đường Hi không biết vì mình mà đã có bao nhiêu người bị dọa sợ rồi.

Cậu đang khám phá khung cảnh hoàn toàn xa lạ này.

Văn phòng của Hạ Vọng rất lớn, không chỉ có đủ sô pha, bàn trà mà còn có cả kệ sách, bên trên ngoài sách ra thì còn trưng bày đồ cổ, thậm chí còn có một cánh cửa cửa có thể trực tiếp đi đến phòng nghỉ chuyên dụng của tổng giám đốc.

Quả nhiên không giống như một văn phòng bình thường

Phía sau bàn làm việc là một cửa sổ sát đất rất lớn, ánh sáng xuyên qua, len lỏi đến từng ngóc ngách trong phòng. Hạ Vọng vừa đến đã lật xem tài liệu trên bàn, tùy ý để Đường Hi chạy loạn trong văn phòng.

Văn phòng tuy rằng rất lớn nhưng cũng tương đối trống trải, Đường Hi mới chạy một vòng đã mệt, ngoan ngoãn trở về dưới chân vai ác.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêm túc tập trung làm việc của hắn.

【1551, tôi biết vì sao người ta nói đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất rồi.】

1551 đang chơi trò chơi mới, đáp qua loa:【À ừ.】

Sau một hồi thưởng thức giá trị nhan sắc siêu cao của nhân vật phản diện, Đường Hi đã bị hắn phát hiện.

Hạ Vọng ôm mèo con đang ngây ngốc ở dưới chân nhìn mình đặt lên bàn làm việc, đưa cho cậu một quả cầu lông: "Ngoan."

Nhìn quả cầu được đưa đến trước mặt, Đường Hi vô thức ôm lấy, lăn một vòng gặm gặm quả cầu.

Sau khi chơi mệt, cậu nhìn gương mặt không thay đổi của Hạ Vọng, nhàm chán hỏi hệ thống:【1551, cậu biết bây giờ Hạ Vọng đang xem cái gì không?】

Nghĩ rằng sẽ nghe được cái gì mà hợp tác kinh doanh, nhưng không ngờ tới 1551 lại trả lời:【Là thông tin về Từ gia.】

【 Từ gia? Là người có khả năng động tay lên xe của Hạ Vọng?】 Đường Hi đột nhiên vực dậy tinh thần.

1551 cũng không chơi game nữa, thanh âm trở nên nghiêm túc:【Đúng vậy.】

【Nhưng điều này hoàn toàn không khớp với cốt truyện gốc. Trong cốt truyện, đến cuối cùng vai ác mới biết được Từ gia hại mình. Đây cũng là nước cờ quan trọng để vai chính Thẩm Thần Tư đánh bại hắn.Nhưng tôi vừa mới nhìn qua tài liệu trên tay hắn, quả thật hắn đã có chứng cứ rồi.】1551 càng nói càng nghiêm túc.

Đối với việc này, Đường Hi cũng không có nhiều phản ứng:【Dù sao có tôi ở đây thì Hạ Vọng sẽ không đối đầu với Diệp Thần Tư nên Từ gia bị giải quyết sớm một chút không tốt sao?】

【Không phải không tốt... Nhưng tại sao hắn lại...】1551 có chút lo lắng.

Đây thật sự là nhân vật phản diện trong cốt truyện gốc à...?

Nó còn nhớ lúc đầu nó đã rất ngạc nhiên vì vai ác màn sơ cấp mà lại có tố chất thân thể cao như vậy.

Đường Hi cắt ngang dòng suy nghĩ sâu xa của hệ thống:【Chắc có lẽ là do chân hắn không bị phế nên tâm lý cũng không bị sụp đổ, đây là hiệu ứng cánh bướm(1) trong truyền thuyết phải không?】

(1)1551 suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lý, cho dù bây giờ có nghi ngờ thì cũng không thể làm được gì, không có chứng cứ xác thực nên không thể báo lên thẩm phán, chỉ có thể vứt nghi ngờ sang một bên.

Bộp.

Hạ Vọng đóng tài liệu lại, nhấn bộ đàm: "Có mời người đến đây chưa?"

"Đã mời rồi ạ, bảo vệ ở phòng họp tầng ba đang quan sát." Âm thanh của trợ lý Vương từ trong bộ đàm truyền ra.

Hạ Vọng ném tài liệu lên bàn, lạnh giọng nói: "Bây giờ tôi sẽ qua đó."

"Vâng, Hạ tổng."

Đường Hi cảnh giác: "Meo?" Cái gì vậy? Anh muốn làm gì hả?

Mèo con hiếu kỳ lay lay cổ tay áo Hạ Vọng, muốn hắn dẫn cậu đi cùng.

Nhưng Hạ Vọng cũng không đồng ý ngay, hắn đứng lên, cong cong khoé miệng, trầm giọng nói: "Ta muốn đi xử lý một số chuyện không phù hợp với bạn nhỏ, nhóc xác định muốn đi theo ta sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi cảm thấy các độc giả muốn xem một số chuyện không phù hợp với bạn nhỏ của cậu và Hạ Vọng đó.

Mèo nhỏ Đường Hi: Meo meo meo???

Hạ Vọng: (kéo đi)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip