Tang Em The Gioi Cua Anh Side Story 4 Cuoc Dao Choi Cua Giac Quan 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Bấy lâu nay Thành chỉ hơi ngờ ngợ thôi, phải đến khi nhìn thấy gò má ửng đỏ ngượng ngùng của Chi thì Thành mới dám chắc rằng Chi thực sự rất để ý đến hot boy A10.

Đây cũng chẳng phải điều gì khó tin lắm, tuy cái nết của Hoàng có hơi đốn mạt nhưng cái mặt yêu nghiệt vẫn khiến biết bao nhiêu con thiêu thân liều chết lao vào. Mà Quỳnh Chi dù có được ca tụng là Thánh Nữ sắp sửa tu thành chính quả như Đường Tam Tạng thì hễ cứ gặp yêu quái giả dạng lại ngây thơ moi móc tim gan ra ngay. Bởi thế khi đối diện với đôi mắt mê hoặc của Hoàng, Chi làm sao có thể cưỡng lại nổi chứ.

Chỉ là chẳng biết vì sao mà thấy Chi trở nên kì lạ như vậy Thành lại khó chịu. Khó chịu hơn cả khi nhìn Chi nắm tay Gia Huy nữa.

"Sao mày không nhận hoa?"

Nước chảy thành tiếng xào xạc chôn đi đâu mất nửa câu hỏi dò xét của Thành. Thành tựa lưng vào tường, nhìn làn da của Chi dần tái xanh đi dưới làn nước lạnh buốt, lặng im chờ đợi câu trả lời. Chi táp một hốc nước rửa sạch lớp bọt trắng còn dính lại trên cổ rồi mới nhỏm người dậy, đưa tay về phía Thành ra hiệu. Thành hiểu ý, nhanh chóng rút một chiếc khăn giấy đặt vào tay Chi.

"Tại hoa đẹp quá."

Chi chậm rãi đáp, tay vo tờ giấy thấm đẫm nước vứt vào sọt rác rồi ngước đôi mắt trong vắt không gợn một chút dục vọng nào nhìn Thành. Điều này khiến Thành càng khó hiểu hơn.

"Hoa đẹp quá thì không chỉ hút ong bướm thôi đâu mà còn hút cả ruồi nhặng đến nữa."

Chi cười, vỗ tay lên vai Thành, văn vở giảng giải mấy hồi rồi thong thả rời đi mất. Thành ngẩn ngơ nửa hiểu nửa không, song vì tiếng thông báo xe sắp sửa khởi hành réo gọi nên cũng chẳng nán lại để nghĩ ngợi thêm, cậu xoay người ngược hướng với Chi, trở về lớp của mình.

Ý của Chi thực tế đơn giản hơn câu chữ hoa mỹ mà cô bạn ấy nói rất nhiều. Hoa là thứ bẩm sinh đã hút thị phi, mà nó nay còn được đích thân hotboy của trường rinh theo từ hồi còn chưa lên xe đi Đà Lạt nữa thì làm sao đếm hết được có bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào nó đâu chứ. Nếu như Chi dại dột nhận lấy bó hoa ấy thì có khác gì lạy ông tôi hút thuốc ở bụi này đây. Hoàng sẽ biết ngay danh tính cô gái bí ẩn giấu mặt dưới áo khoác của Vương, cái đám mồm như bát hương đi theo cậu ta vừa nãy bị một vố mất mặt như vậy hẳn sẽ đồn ầm lên, một đồn mười, mười đồn trăm, thể nào rồi cũng đến tai giáo viên, vậy thì Chi có viết chục cái bản tường trình cũng không đủ ấy chứ.

Thế nhưng Chi không thể ngờ được, bó hoa mà mình đã từ chối lại nằm trên tay của nhỏ Phương.

Những chiếc hoa baby hồng phớt xinh xắn đung đưa theo cơn gió đêm lạnh lẽo, đáy lòng Chi chợt bùng lên nỗi bất an khó diễn tả thành lời.

"Hoa này ở đâu ra vậy?" Chi vờ lơ đãng hỏi thăm Phương.

"Hì hì."

Nhưng Phương chỉ cười bẽn lẽn không đáp rồi cứ thế nhảy chân sáo leo lên xe. Chi vội vã nhìn quanh, trông thấy mọi người còn tập trung mua hàng bên kia, chẳng mấy ai chú ý đến hai đứa thì mới thở phào một hơi. Rồi Chi nhanh chóng chạy lên xe theo sau Phương nhưng cũng chỉ kịp trông thấy nhỏ bạn lén lút giấu những cánh hoa nhỏ nhắn vào giữa dãy hành lý chất chồng trên cao.

"Hoa không phải tặng tao đâu." Phương liếc qua Chi nháy mắt tinh nghịch - "Chuyện dài lắm lát tới nơi tao kể cho."

"Gì vậy má? Úp mở vậy thôi thà ban đầu đừng nói."

"Thì tao có nói đâu, mày hỏi mà."

Phương đanh đá mắng bạn, Chi đuối lý nuốt khan một hơi.

"Mà lát tới mới kể là sao? Mày định xuống dưới ngồi bỏ tao nữa à?"

"Thôi bạn cứ hay ra vẻ quá." Phương che miệng cười khúc khích, cùi chỏ chọc vào người Chi mấy cái - "Lắm đứa muốn ngồi với lớp trưởng lắm đó, mày đúng số hưởng."

"Đứa nào muốn, nổ tao cái địa chỉ, tao nhường chỗ cho."

Chi vừa dứt lời đã có ngay vài cặp mắt nhướn lên nhìn. Người ở gần nhất là nhỏ Duyên bí thư, con bé định hé môi nói gì đó thì chợt tái mặt quay phắt đi. Cái Phương đứng bên cạnh Chi chợt giật nảy mình, né vội về sau mấy bước để lấy lại thăng bằng. Bất giác một luồng khí lạnh toát chạy dọc sống lưng, Chi rụt cổ ngoái đầu nhìn lại.

"Lớp phó, về chỗ đi."

Vương nghiêm giọng ra oai. Khi đối mặt với Chi thái độ trịch thượng của Vương đã mềm mỏng đi đôi ba phần thế nhưng vẫn đủ uy lực hù cho Chi mất mật phải cuống cuồng lên chạy lại chỗ ngồi khi nãy của mình. Thấy Chi yên vị rồi Vương mới đảo mắt qua chỗ Phương, con nhỏ thân phận hèn mọn chỉ biết nở nụ cười vô tri và de lui dần xuống hàng ghế cuối xe.

Bầu không khí căng thẳng vừa lắng xuống là một tốp ùa lên, ồn ào huyên náo. Chẳng mấy mà những chỗ ngồi còn thưa thớt người đã được lấp đầy nhóc, Vương đợi điểm danh xong xuôi hết một lượt không bỏ sót đứa nào ở lại mới đi về chỗ trống kế bên Chi.

Lúc này chiếc áo khoác của Vương đã phủ hết nửa thân người của Chi, thân hình nhỏ nhắn ngã trên ghế mỏi mệt ngáp ngắn ngáp dài, chợt thoáng thấy bóng Vương tiến đến Chi lập tức bật dậy, mặt mày tái mét. Chắc là Chi cũng biết khi nãy mình lỡ mồm nói mấy lời không dễ nghe, cảm thấy tội lỗi và sợ hãi cùng cực lại còn chạm phải thái độ lãnh đạm khó ở của Vương nữa càng khiến Chi nghĩ rằng mình đã chọc giận Vương rồi.

Thế nên là nhân lúc Vương vừa xong hết mọi việc và chỉ mới rảnh tay cầm điện thoại lên xem giờ, Chi đã ngay lập tức níu gấu áo hoodie của Vương dè dặt đánh tiếng.

"Lớp trưởng, còn lâu lắm mới hết chuyến đó."

"Thì?"

Hàng chân mày rậm rạm cau lại, Chi trông mà hốt hết cả hồn, nuốt khan mấy hơi.

"Thì Chi không dám diếm lớp trưởng làm của riêng đó."

Chà, Vương thầm trầm trồ ngợi khen cho cái tài nịnh nọt này của Chi. Rõ ràng là cùng một nghĩa với câu 'tôi không dám ngồi cùng cậu' mà sao nghe lại mát tai đến nhường ấy nhỉ? Là vì Chi cố tình ám chỉ việc ngồi chung với nhau giống như một hình thức biểu thị quyền sở hữu đối phương chăng? Vậy thì đây nào có phải một câu từ chối, đây là thả thính mà.

Vương thường đáp lại thính như thế nào ấy nhỉ?

"Sao Chi không nghĩ, rằng tôi mới là người diếm Chi làm của riêng."

"A!"

Chi ngơ ngẩn cả người, giống như không lường trước được câu trả lời này từ Vương nên chẳng hồi đáp lại ngay được. Đáy lòng Vương thắt lại, hóa ra Chi chỉ vô tình nói lời ngon tiếng ngọt Vương thế thôi chứ chẳng có ý tứ gì trong đó cả.

"Đâu có ai muốn ngồi với Chi đâu nhưng lớp trưởng thì ai cũng giành mà."

"Chỉ giỏi ba hoa!" Vương bĩu môi - "Nếu ai cũng giành vậy Chi thì sao? Sao cứ đùn đẩy tôi cho người khác vậy?"

"Thì Chi sợ mình ngủ cả buổi sẽ không nói chuyện được với lớp trưởng, sợ lớp trưởng một mình sẽ buồn đồ đó."

Vương vỗ nhẹ lên đầu Chi: "Chi lo thừa quá, Vương đổi chỗ với Phương là do muốn yên tĩnh mà."

Đến lúc này mới thấy lúm đồng tiền ẩn hiện trên gò má Vương, gánh nặng đè trên lồng ngực Chi nãy giờ mới được gỡ xuống. Chi thở một hơi nhẹ tênh, cười cười không đáp rồi đeo tai nghe lên để chìm vào tiếng nhạc êm dịu, trả lại bầu không khí yên tĩnh mà Vương mong muốn.

Thế đấy, Vương đâu có ý là Chi im lặng liền luôn vậy đâu, nói chuyện thêm chút nữa cũng được mà. Giờ thì Vương biết tìm chủ đề gì để bắt chuyện lại với Chi đây? Chuyện học hành ư? Cũng được đấy, trừ việc đang trong kì dã ngoại, thời điểm người ta ăn chơi xả láng trước kì thi học kì căng thẳng mà lôi chuyện học ra nói thì có tuột mood ngang không. Nhiều khi còn bị thầm chê vô duyên cũng nên. Hơn nữa chủ đề về học tập chẳng rồ man tịc mấy nên cũng chẳng có cớ khai thác thêm được gì về mối quan hệ giữa Chi với Gia Huy.

Hay cứ hỏi thẳng vào luôn nhỉ? Như thằng Chiến Thắng, bồ cũ trước đây của Chi cũng từng nói rồi, Chi thích tuýp người tấn công trực diện. Vòng vo tam quốc ngược lại còn khiến Chi xây thêm chục cái tường thành chặn binh tướng tới cũng nên.

Nhưng mà tấn công trực diện lại chưa bao giờ là thế mạnh của Vương, cái vẻ ngoài lạnh lùng khó gần của Vương cũng chẳng cho phép điều đó. Mà Chi lại đang có bạn trai nữa kia, nếu Vương thể hiện tình cảm rõ ràng quá khéo Chi sợ hãi chạy mất ấy chứ.

Ánh mắt của Vương khi nãy vẫn chưa một giây nào rời khỏi Chi. Và như cảm nhận được điều đó, từng giác quan trong Chi đánh tiếng cảnh báo nguy hiểm, Chi quay đầu lại nhìn Vương. Với cương vị một tay chơi lão luyện, Vương chẳng những không tránh né mà còn làm bộ như mình chỉ vô tình nhìn Chi đúng lúc cô bạn nhìn mình.

"Sao vậy?"

"Bạn của Vương ấy..." Chi rụt rè nói.

"Ai?"

"Hotboy A10."

Vương khẽ cau mày, nhớ đến tin nhắn mà Hoàng gửi cho mình, Vương không biết Hoàng nói đến chuyện gì nhưng giờ phút này Vương có cảm giác nó liên quan tới Chi. Thật là bất an mà, đây là chính là kiểu mở bài điển hình cho mọi cuộc tình mang phong cách của Chi. Với Chiến Thắng cũng vậy, với Gia Huy cũng thế nốt, đều là đi mượn một người thứ ba để đánh tiếng cho đối phương, nếu may mắn gặp phải đứa lắm mồm thì chẳng mấy chốc sẽ có tin đồn, đối phương dù muốn dù không cũng phải chú ý đến Chi.

Giả như lúc này Hoàng chẳng biết đến sự tồn tại của Chi, giả như chẳng có cái tin nhắn kì quái của Hoàng làm Vương hoang mang kia nữa, và giả như cả Vương chẳng hề thích Chi, vậy thì Vương chính là đối tượng thích hợp để mượn đường tấn công Hoàng. Và đây, ngay cuộc trò chuyện này chính là điểm khởi đầu cho câu chuyện tình của hai người bọn họ.

Vương phải làm gì mới có thể ngăn cản điều ấy xảy ra?

"Thằng Hoàng thì sao? Chẳng lẽ Chi để ý nó rồi à?"

"Thì là..." Chi che miệng cười bẽn lẽn, gò má bỗng chốc đỏ hây hây - "Nay bạn ấy có mang theo bó hoa, trông bắt mắt lắm."

Gương mặt thẹn thùng của Chi lại dành cho cái thằng bạn mình, Vương có thể giữ được bình tĩnh không cáu lên lúc này cũng là kì tích rồi đấy. Thế nhưng chỉ giữ được biểu cảm thôi, Vương sẽ chẳng thể nói được lời gì dễ nghe lúc này với Chi được đâu.

"Sao thế?"

Thấy Vương cứ nhìn mình chằm chằm mà không đáp, Chi ngơ ngác hỏi lại. Đã định giữ sự im lặng này một lúc nữa, khi mình đã đủ bình tĩnh hơn, nhưng rồi gương mặt ngây ngô của Chi càng chọc cho máu nóng chạy tuốt lên đỉnh đầu. Cuối cùng Vương chẳng nhịn nữa, nhếch môi cười khinh bỉ châm chọc Chi.

"Chi tham lam thật."

"..."

Chẳng hiểu vì nguyên cớ gì mà mình bị nói nặng như vậy, Chi không thể hồi đáp được ngay. Nhưng Vương cũng chẳng bận lòng, điều không nên nói vẫn cứ tuôn ra ào ào.

"Chi chưa chia tay Gia Huy mà phải không? Chưa chia tay nhưng Chi đã vội tìm cho mình đến mấy cái lốp dự phòng rồi. Vậy là tham lam đó. Xấu lắm, bỏ đi."

Lời vừa dứt Vương đã hối hận ngay được. Gì đây chứ? Nói với crush mấy lời nhảm sh*t này khác gì bấm nút tự hủy đâu. Trời ạ? Nhìn cái ánh mắt hình viên đạn của Chi kìa, giờ thì Vương chắc chắn sẽ bị cô bạn hãi cả đời luôn. Có cách nào quay ngược thời gian không nhỉ, năm phút thôi, chỉ năm phút thôi mà.

Chợt, Chi cười phì một hơi đánh tan dòng suy nghĩ của Vương.

"Vương nói chuyện y hệt như Gia Huy vậy."

Không biết có phải vì nhắc đến bạn trai nên ánh mắt gay gắt của Chi trở nên dịu dàng đi hay không, nhưng điều này chẳng làm Vương nhẹ lòng hơn chút nào. Cậu hỏi lại một câu ẩn ý.

"Y hệt như người yêu của Chi á?"

Nhưng Vương không ngờ tới câu nói của mình lại bị Chi lái theo một hướng khác.

"Ừ, y như người yêu của Chi. Nhưng Vương có phải đâu, thế thì sao lại tọc mạch vào chuyện của Chi thế? Bộ Vương thích Chi hả?"

Vương thề là trong hơn nửa năm quan sát Chi, Vương chưa từng thấy cô bạn gay gắt như vậy với bất kì ai. Hoặc do Vương hiểu về cô bạn quá ít, hoặc Vương đã đánh giá thấp cuộc chiến này rồi.

"Không phải..."

Vương nghẹn ngào chẳng thể đáp lại được gì, và Chi thì chẳng hề có ý sẽ dừng lại như vậy.

"Vương nói là Chi dự bị cho mình tới mấy cái lốp dự phòng, không lẽ Chi có nói gì làm Vương hiểu nhầm là đang thả thính à? Cho nên Vương thấy khó chịu, vì nghĩ mình là lốp dự phòng?"

Một câu hỏi xoáy vào tim đen khiến Vương giật thót. Như kẻ trộm bị bắt quả tang, phản ứng đầu tiên của Vương là chối bỏ.

"Không... không phải vậy." Nhưng rồi Vương lấy lại được lí trí mới đi du lịch về, hất mặt giận dỗi - "Mà không, Chi nói đúng đó. Cách Chi nói chuyện khiến tôi tưởng chúng ta đang tán tỉnh nhau đấy."

"Vậy thì cho tôi xin lỗi nhé!" Chị lạnh nhạt đáp - "Thật lòng đấy, nếu sự lịch sự của tôi khiến Vương hiểu nhầm là thả thính vậy thì đúng là lỗi của tôi. Xin lỗi vì đã vô ý tứ như vậy. Từ giờ tôi sẽ không 'cố tình' tán tỉnh cậu nữa đâu."

Ơ hay, ý Vương có phải vậy đâu? Sao đi một vòng lại thành ra như này rồi? Mà thái độ hôm nay của Chi hơi bất thường, Vương thầm nín thở đánh giá lại một lượt tình thế gay go này, hình như là Chi bắt đầu kì lạ từ lúc nhắc đến Gia Huy.

"Lớp phó!" Vương nghiêm giọng, cố lấy lại vị thế chiếu trên của mình - "Cậu có cãi nhau với Gia Huy thì cũng đừng trút giận lên tôi như thế."

"Ồ, giờ lại là chuyện của Gia Huy." Chi cười lạnh, không chút nao núng trước đòn đánh trống lảng của Vương - "Không, đây là hiểu nhầm giữa tôi với cậu, Gia Huy không liên quan, cậu lôi vào làm gì? Để khiến cậu giống nạn nhân hơn à?"

Chi dứt lời cũng là lúc chung quanh ai nấy đều im lặng hẳn đi, kể cả cái nhóm đang nhảy nhót quay tiktok dưới đuôi xe cũng gác máy qua một bên để dòm lên hàng ghế của lớp trưởng và lớp phó. Cô chủ nhiệm nãy giờ chẳng để tâm đến lũ yêu quái đang tung hoành phá phách trong chiếc xe này, vậy mà giờ lại bước đến chỗ của Vương và Chi nghiêm khắc nhìn hai đứa.

"Có chuyện gì vậy?"

"Dạ tụi em giỡn thôi cô."

Vương đáp qua loa để đối phó với cô chủ nhiệm, Chi chỉ ậm ừ phụ họa theo để không phải gây thêm sự chú ý của mọi người. Dẫu vậy thì Chi cũng chẳng còn hứng tranh cãi với Vương nữa, mệt mỏi nhìn Vương rồi quay đầu đi hướng khác.

Và đó có lẽ là lần cuối Vương nhìn thấy chút thân thiện dễ mến của Chi dành cho mình.

...

Khi xe vừa dừng cũng là lúc Chi tỉnh giấc. Chi có cái chứng hễ ngả lưng ở đâu là sẽ ngủ được ngay ở đó, hẳn cũng do thói quen học hành cày cuốc sớm hôm nên giấc ngủ bị rối loạn, thông thoáng đầu óc được một chút là bộ não sẽ đòi ngủ ngay cho lại sức.

Ngáp một hơi thật dài, Chi nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh, người đã rời đi từ lúc nào. Ánh mắt Chi dừng lại vài giây, không rõ đang nghĩ gì trong đầu, rồi như thông suốt được dòng suy nghĩ, Chi rút nhanh chiếc áo khoác nam đang phủ trên người xuống, xếp gọn gàng rồi mò tìm balo của mình để cất vào.

Bất giác Chi đụng phải bó hoa baby xinh xắn, ánh mắt lấp lánh của người kia lại hiện lên trong tâm trí làm Chi không mấy thoải mái. Chi kéo balo hất ngang bó hoa, nó cứ thế rơi xuống nhưng Chi chẳng hề đưa tay ra đỡ lấy, thực ra thì Chi còn đang trông mông một cảnh hoa rơi tan tác nữa kia. Nhưng rồi Phương xuất hiện kịp lúc, vừa ôm hoa vào lòng vừa trừng mắt nhìn cái đứa máu lạnh chẳng biết thương tiếc cho cái đẹp trước mặt.

"Xin lỗi, tao sơ ý quá."

Bạn bè thân thiết bấy lâu, có bao giờ cảm ơn xin lỗi chi mà khách sáo thế đâu. Phương nghe là biết nhỏ bạn mình lại giả vờ giả vịt nữa rồi. Nhưng hai đứa chẳng có thì giờ để mà tranh cãi, bác tài xế la mắng mấy tiếng nhắc chúng nó mau mau xuống xe, nhìn quanh một hồi đúng thật chỉ còn hai đứa, thế là đứa ôm bó hoa, đứa ôm balo chạy thật nhanh ra cửa.

Thằng Phan vừa thoáng thấy mặt hai đứa là nó chửi một tràng vì tội trễ nải hại nó phải đứng canh vali nên không được đi trẩy hội. Chửi cho đã cái nư xong nó ném vật về chủ cũ rồi tung tăng nắm tay anh bồ đi chơi với khối trên. Tâm trạng Chi đang không tốt, nghe cằn nhằn thì quạu lắm, còn định chửi lại nó tội mê trai bỏ bạn, nhưng ngẫm lại mình mới là người sai nên đành ngậm mồm mà kéo vali đi xếp hàng nhận phòng.

Và đúng như Chi đã dự đoán, hoa đẹp thì hút cả ong bướm lẫn ruồi nhặng. Chỉ chưa đầy năm phút đứng xếp hàng, tấp nập kẻ đến người đi qua lối này nhưng gần như ai ai cũng phải ngoái đầu nhìn những chiếc hoa nhỏ bé trên tay của Phương. Chi nhận thấy thời cơ đã đến nên quay đầu giả bộ thờ ơ hỏi Phương.

"Nhưng mà hoa ở đâu ra vậy?"

Chơi với Chi bấy lâu Phương đã thấm nhuần một hiện tượng sinh lý kì cục của nhỏ bạn mình. Càng là thứ Chi để tâm thì Chi lại càng giả như mình chẳng mấy hứng thú, chỉ lơ đãng hỏi thăm cho biết thế thôi. Có đôi khi mà không tinh ý sẽ bị Chi khai thác tuốt tuồn tuột. Lần này Phương đã biết rồi, thế nên định bụng sẽ ghẹo nó một phen.

"Hoa tặng mày đó."

Nói rồi Phương hí hửng dúi vào tay nhỏ bạn. Não Chi chưa chuẩn bị cho tình huống này, phải mất một hồi mới load được thông tin.

"Tặng tao? Ai tặng?"

"Biết rồi còn hỏi."

Nói xong Phương cố nặn ra gương mặt bí hiểm dù trong lòng đang dốc sức ghì cái máu nhiều chuyện xuống. Và rồi còn vượt cả mong đợi của Phương, chẳng những khiến Chi bối rối, mà nhỏ bạn còn xuống nước hẳn với Phương luôn.

"Em yêu ơi, em không nói thì làm sao biết được."

Phương nhíu mày, lại còn giở giọng điệu nịnh nọt này ra nữa.

"Mày check thông báo facebook chưa?"

"Tao chưa."

Chi lắc đầu, song chẳng đợi nhỏ bạn phải nhắc đến lần hai đã vội mở điện thoại lên để xem.

"Nãy giờ làm gì không mở điện thoại?" Phương cằn nhằn - "Mày chưa gọi báo má đã tới nơi luôn rồi à?"

Ngón tay đang định bấm vào facebook chợt khựng lại, Chi nhìn đồng hồ, tự kiếm cho mình một cái cớ.

"Bốn rưỡi sáng rồi, chị mẹ đang ngủ, không tiện gọi báo đâu."

"Sao lại không?" Phương gõ đầu Chi - "Mày đi chơi xa ba má ở nhà đợi tin con lắm đó."

"Ừ."

Chi hờ hững đáp, rồi chỉ mở tin nhắn lên, gõ vài dòng đơn giản gửi mẹ.

"Haiz. Nói chứ mày với má mày sao ấy?"

Phương thở dài cảm thán, chưa kịp để cảm xúc mắng nhỏ bạn câu nào thì từ xa vọng lại một giọng hét chua loét át hẳn mọi tạp âm.

"Con gái!"

Chi quen với giọng này nên lập tức ngước mặt nhìn quanh một vòng. Bắt gặp người đang chạy như bay về phía mình, Chi nở nụ cười ấm áp gọi lớn.

"Má nuôi."

Má nuôi của Chi tên là Gia Nghĩa, một đàn anh thân thiết đã dìu dắt Chi thuở mới bơ vơ bước vào câu lạc bộ văn học, và đồng thời cũng là anh họ của Gia Huy, người đã tích cực mai mối cho lương duyên của hai đứa. Nếu như Gia Nghĩa ở đây rồi vậy thì tức là Gia Huy cũng đã đến.

Ngay lập tức màu áo Đoàn nổi bần bật giữa muôn loại xiêm y lộng lẫy của chúng bạn đập ngay vào mắt Chi. Dáng người dong dỏng cao kia quay đầu nhìn lại, Gia Huy đã trông thấy Chi, ánh mắt lạnh lùng giữ yên một lúc trên gương mặt của nó. Chi cũng chẳng chịu thua kém, vừa giữ gương mặt lạnh như tiền, vừa làm ra vẻ ghét bỏ liếc ngang thật xéo sắc rồi hất mặt đi chỗ khác.

Hai đứa vẫn còn đang cãi nhau, và Gia Huy thì chưa xin lỗi trước.

...

Gia Nghĩa vừa đến đã định ôm chầm lấy Chi, nhưng bị cấn bó hoa nên phải lùi lại vài bước.

"Hoa này chắc không phải của Gia Huy đâu ha!" Nghĩa nhăn mặt đánh giá - "Cái thằng chả có xíu lãng mạn nào đó chê hoa hòe sến súa mấy hồi mà."

Chi gật đầu lia lịa, không thể đồng tình hơn với ý phê phán này của má nuôi. Nhưng má nuôi của Chi lại chẳng cho đó là điềm lành, biết không phải của Gia Huy, Nghĩa lập tức trừng mắt hung dữ.

"Vậy của thằng nào? Thằng nào dám nhân lúc nhà bà đang cháy vào hôi của?"

"A!" Chi mừng hớn như vớ bở được món hời, nó lập tức đẩy nhỏ bạn ra trước mũi dùi của má nuôi - "Con đâu biết đâu, con này nó kêu có người tặng mà hỏi quài không chịu trả lời đó má."

Thế nhưng Chi quên một điều vô cùng quan trọng, trong tay nhỏ Phương có quân bài tẩy, má nuôi của Chi làm gì mà dám đụng đến nhỏ. Phương biết hết nên mặt vênh váo hẳn, nó chống nạnh nhìn Gia Nghĩa.

"Sao? Em không trả lời đó rồi sao?"

"Rồi thôi chứ sao!"

Nghĩa cười ngon ngọt, Chi nhìn mà nổi hết da gà.

"Má!" Chi giật tay áo của Nghĩa trách móc - "Sao má hèn dữ má?"

"Mày con cái vô tri. Chưa nghe câu giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng à con?"

"Nhưng con nhớ má top mà? Phải là bà dì bên vợ chứ?"

Gia Nghĩa tức anh ách, kí đầu Chi rõ đau. Phương đứng cười khanh khách nhưng chẳng bị la mắng gì, anh họ nó là nóc nhà của Gia Nghĩa nên Gia Nghĩa rén nó lắm. Mang tiếng đanh đá nhất trường nhưng tuyệt nhiên đứng trước Phương vẫn cứ là gọi dạ bảo vâng.

"Mà hoa này nhìn quen quen nha." Sau một hồi răng dạy con cái, Gia Nghĩa lại quay trở về với câu chuyện bó hoa - "Má thấy ở đâu rồi."

"Con biết nè má." Chi hăng hái giơ tay, vừa rồi Chi đã kịp cập nhật thông tin từ group của trường, à, nói đúng hơn thì là xác nhận nhận lại thông tin mà mình đã nghi ngờ - "Hoa này giống hoa hotboy trường đem theo á má."

"Ừ ha."

Nghĩa giật thót, vội vội vàng vàng mở điện thoại lên kiểm tra lại một lượt story của chúng bạn rồi cả trên group trường, lượn qua cả tiktok nữa để chắc ăn hơn. Mới đầu Nghĩa còn mong chỉ trùng hợp giống nhau thôi, nhưng có một video cận cảnh Hoàng mang hoa từ cửa hàng ra, so sánh với hoa trên tay Chi thật chẳng khác gì nhau thì mới tá hỏa. Thế là mặc kệ giặc bên Ngô dữ dằn ra sao, Nghĩa quay qua quát thẳng vào mặt Phương.

"Hoa của thằng f*ckboy đó thật à?"

Hiếm khi thấy Nghĩa hung dữ, Phương đâm hoảng loạn, mặt mày tái mét đâu dám đáp liền, đợi chân tay bớt run đi mới rụt rè gật đầu.

"Dạ, hoa này của Hoàng."

"Đ* m*!" Nghĩa không kiềm được, cứ thế chửi thề thành tiếng - "Rồi nó nói gì? Mắc gì nó tặng hoa cho con Chi?"

Thấy phản ứng dữ dội của Nghĩa, Chi bỗng lo lo. Phương còn lo hơn cả Chi, nó líu lưỡi giải thích cho Nghĩa.

"Thì là... Hoàng bảo hoa này có người nhờ bạn ấy chuyển cho Chi. Còn úp mở làm em tưởng của Gia Huy tặng."

"Hoàng chỉ đích danh tao luôn à?"

Chi nghiêm túc gặng hỏi. Phương vẫn cứ hoang mang mà gật đầu. Giờ thì Chi thấy có điềm không lành thật rồi đó. Chẳng lẽ khi nãy Hoàng nhận ra Chi rồi sao? Nhưng Hoàng đâu có biết Chi là ai, hơn nữa ở khu đó tối như vậy, Chi còn chẳng để lộ mặt mình ra dưới ngọn đèn đường yếu hơn cả sức bền của Chi nữa kia mà.

Hay là do áo khoác của Vương nhỉ? Đúng rồi, Hoàng với Vương là bạn của nhau, nếu vậy chắc Hoàng đã hỏi thẳng Vương có cho ai mượn áo không? Vương đâu có biết chuyện Chi hút thuốc, cứ nghĩ Chi mượn áo đơn thuần thôi nên sẽ không giấu chuyện này hộ Chi đâu. Vậy nên Hoàng đã biết hết rồi ư?

"Mà có bó hoa à? Gì mà làm lớn dữ dằn vậy bà?"

Phương phụng phịu trách móc thái độ quá quắc của mọi người với nó. Mà Phương có làm gì sai đâu, thấy hoa đẹp, trai đẹp, lại còn đang dính chút men trong người nên hưng phấn chút thôi mà.

"Dại lắm!" Nghĩa chép miệng - "Mày có biết hoa đó thằng Hoàng mua tặng ai không?"

Phương lắc đầu, Chi lặng thinh, giấu ánh mắt hiếu kì dưới lớp vỏ lãnh đạm của mình như thường lệ. Nghĩa không nói gì, liếc một vòng tìm kiếm ai đó.

"Hai đứa nhìn bên kia đi."

Nghĩa chỉ tay về hướng gần cửa ra vào khách sạn, nơi đang ồn ào náo nhiệt nhất lúc này. Giờ thì đôi tai của Chi mới tìm được điểm mà nó cần tập trung nghe ngóng, những tạp âm xung quanh mờ dần trong tâm trí để nhường chỗ cho những câu hát.

'Happy birthday to you
Happy birthday to you...'

Giữa đám đông nhốn nháo Hoàng đang nâng trên tay một chiếc bánh kem, chầm chậm bước từng bước về phía cô gái xinh xắn đang ngồi trên bậc cao. Thân ảnh mềm mại kia uyển chuyển đung đưa trong chiếc váy bohemian trắng muốt đẹp như tinh linh, mái tóc bồng bềnh tung bay và ngón tay thanh mảnh dịu dàng đưa lên vuốt chúng lại gọn gàng bên tai, gương mặt thanh tú điểm xuyến nụ cười ngọt đến ngây ngất lòng người, người con gái xinh đẹp như thế không phải ai xa lạ mà chính là Kiều nữ Trần Ngọc Quyên.

"Hôm nay là sinh nhật của nhỏ Quyên đó."

Nghĩa biết mình nói ra câu này thật dư thừa, không khí thế kia còn có thể là sinh nhật của ai khác nữa sao. Nhưng Nghĩa vẫn phải nói, để hai đứa nhỏ nhà mình biết tụi nó đã ôm nhầm hoa của ai.

Ngọc Quyên đích thị là một 'queenB' điển hình hay thấy trên mấy bộ phim teen Âu Mỹ thời 2000s. Xinh đẹp, gia thế tốt mà học hành cũng vào hàng nhất nhì trường, tính cách khá dễ mến, hầu như trong trường ai cũng thích cô bạn cả, đặc biệt là những nàng ong chiến luôn kè kè bảo vệ bà hoàng của tổ ong nhà mình. Quyên có thể chẳng mấy bận tâm việc Hoàng đem hoa của mình tặng cho nhỏ nào đó, nhưng đàn ong chiến thì tuyệt nhiên không chấp nhận việc này đâu.

Thế nên giờ Nghĩa sợ đến bĩnh cả ra quần đây này.

"Cất hoa đi..."

Nghĩa run run quay qua kéo Chi, nhưng chưa kịp nói xong câu thì một nhóm nữ sinh đi ngang xô đẩy nhau, xô làm sao đó đẩy Chi suýt chút đã ngã chổng vó. Hên vẫn có Phương ôm bạn lại, nhưng bó hoa lại lăn lông lốc, bị người này người kia đi qua lại dẫm nát.

Đây không phải là vô tình, Nghĩa chắc chắn trăm phần trăm, bởi Nghĩa có thấy mấy nhỏ kia còn nhắm đúng bó hoa mà dẫm bước, dẫm qua dẫm lại mấy lần nữa kia. Xong xuôi cả bọn mới kéo nhau tản ra.

"Ối xin lỗi mọi người nha." Một nhỏ trong đám rối rít đáp - "Bọn mình giỡn hơi quá nên làm nát hoa của bạn rồi."

"Ừ, xin lỗi nha."

"Xin lỗi."

Cứ thế ai nấy một câu xin lỗi, hai câu đổ thừa do giỡn hớt vô tình, Nghĩa nhìn mà buồn nôn kinh lên được. Cái diễn xuất giả trân này xứng đáng nhận chục cái Mâm Xôi Vàng, mà thật ra mấy nàng này còn chẳng thèm diễn luôn ấy chứ, thấy Chi và Phương im lặng tưởng tụi nó sợ, có đứa bắt đầu nói xỏ.

"Ông bà nói cấm có sai, hoa nhài cắm bãi c*t trâu mà. Phí hết cả hoa đẹp."

Cái đứa nói tuy không to mồm lắm nhưng gần như đã lọt hết vào tai của đám Chi không sót chữ nào. Gì chứ, Nghĩa cau mày liếc cái nhỏ vừa nói nhưng sự xéo xắc này của Nghĩa cũng chẳng hề làm nó nao núng, nó bĩu môi trừng mắt thách thức. Máu nóng lên não, Nghĩa đã định xông lên chơi khô máu thì chợt tiếng gọi của Chi ngăn lại.

"Má." Chi liếc nhìn cánh hoa tàn dưới đất, vẻ mặt lãnh đạm đến nỗi khiến người ta bất an - "Hôm nọ má nói Nguyễn Du tả nhan sắc Kiều sao ấy nhỉ?"

Đang lúc máu chiến nên Nghĩa không hiểu đồng đội mình tung chiêu văn vẻ gì. Thế nhưng cái kiến thức mà học sinh cấp hai nào cũng phải biết này sao làm khó trưởng câu lạc bộ văn học được chứ.

"Ổng tả là 'Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.'"

"Đúng rồi." Chi cười ngọt ngào - "Dòng mấy thứ tị nạnh ăn phân mà lớn thì có cắm vào bãi phân trâu vẫn tốt chán, má nhỉ?"

Câu nói vừa rồi của Chi chẳng những khiến đám con gái bên kia tức đến đỏ mặt mà chính bên phe này, Phương và Nghĩa ngơ ngác không tin nổi vào tai mình. Chi là cái đứa rất coi trọng mặt mũi nên cho dù cái nết cũng không phải dạng vừa đi chăng nữa thì mấy chiêu trò móc mỉa chỉ có lũ con nít nhỏ nhen mới chơi này vẫn rất hạ đẳng, Chi đời nào xài.

"Con gái..."

Nghĩa lo lắng kéo tay áo Chi. Chi quay sang cười một cái trấn an rồi vùng người ra, bước tới nhặt bó hoa đã nát tan ấy lên ôm vào lòng, âu yếm như một món bảo bối.

"Đã đành túc trái tiền oan,
Cũng liều ngọc nát hoa tàn mà chi."*

Nói rồi Chi ngước lên nhìn những gương mặt xinh xắn đang thộn ra vì chẳng hiểu gì kia, cười một cái làm duyên.

"Lần tới đừng sơ ý vậy nữa nha."

Sẽ còn có lần tới nữa ư? Không ai bảo ai, cả bọn cứ thế rút lui đi tự lúc nào.

...

*Đã đành túc trái tiền oan,
Cũng liều ngọc nát hoa tàn mà chi.
Câu này trong Truyện Kiều. 'Túc trá' có nghĩa là nợ nần từ kiếp trước, đặt vào trong ý thơ và Truyện Kiều thì cái số éo le của Kiều không phải nàng muốn mà lẽ do dính phải oan nghiệt từ kiếp trước.
Còn về phần Chi khi đọc hai câu này là mượn ý để nói đến chuyện được tặng hoa có lẽ hiểu nhầm từ thằng cha nào đó gây ra nhưng mấy đóa hoa lại phải tội nên nát tan thế này, mà vậy thì có ý nghĩa gì đâu.

***

P/S: Thì như có cảnh báo trước, Chi ở phần này khá trẻ trâu, máu chiến và hơi xấu tính nữa. :))) mấy cậu đừng vội chửi ẻm nha :((

P/S2: Lâu lắm mới đăng chương mới :((( ăn tết kĩ quá đó mấy cậu.

P/S3: Tui chưa beta chương này nha :((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip