Chương 21: Cảm Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Khi Phi Nhung rời khỏi phòng làm việc đã là nửa tiếng sau

Cô không biết mình đi bằng cách nào xuống lầu. Chỉ khi tỉnh táo trở lại cô đã đứng ở bậc thang

Lúc này Mạnh Quỳnh đang uống rượu, khi thấy cô đi xuống, anh bỏ ly rượu qua một bên, không bước đến chỉ ngồi lặng im quan sát cô mà thôi. Trong mắt mang nỗi lo lắng triệt để nhìn cô không rời

Phi Nhung chưa bao giờ cảm xúc ngổn ngang như lúc này

Cô từng bước tiến lại anh, ngồi xuống cạnh anh, rất điềm nhiên cầm ly rượu thừa còn xót lại của anh, hớp nhẹ.

Mà Mạnh Quỳnh cũng không ngăn cảng.

Chất cồn đắng chát chảy qua cổ họng làm thần kinh cô tỉnh táo không ít

Thấy cô nhăn mày, vẻ mặt vô cùng khó chịu, anh dành lấy ly rượu của cô để qua một bên..

-" Khó uống đừng có uống "

Để hơi cay của rượu thấm xuống, cô xoay mặt nhìn anh..

-" Anh thấy rượu có ngon không? Rất đắng rất chát, uống vào làm người ta càng đau đầu mệt mỏi, nghiện rượu lâu dần còn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nữa đúng không..

Thế mà ai cũng muốn say vì nó?"

Giong cô đều đều không mang cảm xúc gì. Mạnh Quỳnh đưa mắt nhìn cô, chỉ là im lặng chăm chú nhìn cô..

Phi Nhung thở dài rồi ôm lấy anh, cả khuôn mặt dựa vào lòng ngực nơi con trái tim của anh đang đập rất nhanh

-" Con người thường rất cố chấp đúng không...?"

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh mỉm cười vuốt ve khuôn mặt có phần tái nhợt của anh.

-" Em sợ vị chát của rượu, sợ vị đắng của thuốc, sợ cả bóng tối, sợ bị người khác ức hiếp... Nhưng bây giờ em hiểu rất rõ nổi sợ lớn nhất cuộc đời mình chính là phải rời xa anh... Có lẽ anh cũng giống như rượu hay thuốc phiện, dù rất nguy hiểm nhưng người ta vẫn muốn lao vào và cả đời không dứt ra được..

Biết làm sao đây? Nhiên! em hết thuốc chữa rồi đúng không?"

Mạnh Quỳnhcảm thấy sóng mũi cay cay, ngay cổ họng ứ nghẹn không nói nên lời...Ghì lấy ôm cô vào lòng hôn lên tóc cô... khàn giọng

-" Ngốc... Em thật ngốc.."

Cô choàng tay ôm lấy anh nhoẻn miệng cười tươi..

-" Người ta không ngốc nhé "

Chui ra khỏi lòng anh, hai chân quỳ trên sopha, cánh tay rất tự nhiên choàng qua cổ anh, ngẩng mặt nhìn anh, miệng nhỏ phụng phịu

-" Taylor ông ấy nói, em là người có công lớn nhất, giúp anh chữa hết bệnh . Vì thế anh không được bạc đãi người mình mang ơn đâu nhé..."

-" Ừ! Nhưng Nhung Nhung...Em không ngại sao? Anh là người có tâm lí không bình thường..

Anh..."

Lời muốn nói bị bàn tay bé nhỏ ngăn lại, cô nhẹ nhàng lắc đầu...

-" Quỳnh! Em yêu anh, cái gì em cũng không ngại... Anh bị khiếm khuyết cảm xúc thì em sẽ dạy anh... Những năm bên cạnh em anh đã dần khỏi bệnh, khi anh cho em biết sự thật về anh, muốn em bước vào thế giới của anh...Tức là..."

Cô chỉ vào nơi ngực trái của anh..

-" Nơi đây anh đã có em không phải sao... Em biết để một người bị tổn thương trong quá khứ đến mức sinh bệnh, anh đã phải trãi qua tháng ngày u tối ra sao..

Quỳnh! Từ giây phút này em sẽ bên cạnh anh, chia sẽ cũng anh đối mặt với mọi thứ..Chỉ cần anh không đẩy em ra xa..Có được không?"

Thân người bé nhỏ lại một lần nữa bị anh kéo lại ôm thật chặt, chặt đến mức Phi Nhung cảm thấy hơi đau..Mắt Mạnh Quỳnh nhắm lại, cổ họng khô khốc nhẹ nói..

-" Được. Đừng rời xa anh "

Bàn tay mân mê khuôn mặt như điêu khắc của anh, bờ môi tìm đến bờ môi, khuất mắc được giải bày, cảm xúc như đê vỡ, mọi thứ không còn sự ngăn cấm

Anh đè cô xuống sopha, vuốt ve làn môi đỏ au, nhẹ nhàng cúi đầu mút cánh môi mà anh khao khát, trằn trọc yêu thương chà sát. Cô ôm lấy cổ anh, mắt khép hờ hửng thụ sự say mê anh mang lại. Đây là nụ hôn hoàn toàn tỉnh táo. Mạnh Quỳnh ngậm lấy rồi đảo quanh chiếc lưỡi ngọt ngào, không ngừng mút vào, thân thể trong ngực càng hôn càng mềm mại cơ hồ như sắp sửa hòa vào vòng tay của anh

Khuôn mặt ửng hồng non nớt mặc anh ra sức làm càng.

Nụ hôn nóng bỏng khiến mọi âm thanh xung quang trở nên vô hình, tiếng động môi lưỡi giao hòa,vang vọng cả căn phòng

Qua một lúc cảm thấy bé con trong ngực như hóa thành nước anh mới miễn cưỡng buông cô ra

Phi Nhung hé miệng thở dốc khiến Mạnh Quỳnh bật cười. Anh đưa tay ra phía sau vỗ lấy lưng cô cho dễ thở, rồi cúi đầu nhìn cô

-" Nhung Nhung..Hôn bằng miệng thở bằng mũi...biết không?"

Cả tai cô cũng đỏ lên, chu môi ngẩng mặt nhìn anh

-" Người ta không có kinh nghiệm nha...Ai cho anh cười..."

Bị anh trêu ghẹo cô hung hăng che miệng anh lại. Bất ngờ bàn tay bị đầu lưỡi anh liếm lấy. Lòng bàn tay ẩm ướt cô run người rút tay lại. Anh nào cho, kéo lấy bàn tay cô hôn từng ngón tay non mềm...thì thầm bên tai cô

-" Nhung Nhung trước khi em dạy anh nhận biết cảm xúc. Vậy bây giờ anh dạy em làm một chuyện...Em có muốn học không?"

Học sao... Học cái gì nhỉ... Cô ngây ngô mày cau nhẹ nhìn anh...

-" Học ạ? Anh muốn dạy em làm gì?"

Anh mỉm cười đầy yêu mị nhả ra hai chữ..

-" Làm Tình "

[Xin lỗi vì sự thẳng thắn này^^]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip