Chương 1: Bé đẹp, anh muốn xem tivi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit - Beta: Lune

Quý Đồng tỉnh dậy cùng một loạt các vì sao.

Trời đất quay cuồng, cậu giống như bị cuốn vào trong một cơn lốc xoáy, thậm chí trước mặt còn có một vệt sao băng mờ ảo tựa như cảnh trong phim hoạt hình.

"Anh anh anh - anh đẹp trai, anh có ở đó không anh đẹp trai!"

Quý Đồng gào to với AI chăm sóc khách hàng vừa trò chuyện với mình bằng âm thanh điện tử.

Bầu không khí thoáng yên lặng, một giọng nam điện tử trả lời đầy lịch sự: "Ở đây."

"Bảo xuyên thành hệ thống đâu!" Quý Đồng hoa hết cả mắt, buồn bực lên tiếng: "Anh đừng bảo tôi là hệ thống máy giặt đấy nhé!!"

"Vui lòng tham khảo chương 2 điều 3 trong《Hướng dẫn nghiệp vụ hệ thống》. Đây là khu vực cảm xúc trong trái tim ký chủ, nơi phản ánh chính xác trạng thái cảm xúc hiện tại của ký chủ, cậu có thể chọn rời khỏi khu vực này, cách thao tác cụ thể vui lòng tham khảo..."

Theo âm thanh điện tử rành mạch, Quý Đồng cuối cùng cũng vụng về dời đến khu vực an toàn.

Trong không gian ý thức trừu tượng của ký chủ, hiện giờ Quý Đồng đang ở dạng người máy do các chuỗi dữ liệu màu xanh lá tạo thành, đang bốc ánh điện rèn rẹt một cách mất trật tự. Cậu nhìn qua cánh cửa màu đen tách hẳn khỏi khu cảm xúc, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Cậu ta đang ngồi tàu lượn siêu tốc à?" 

"Ký chủ đang trải qua khoảng thời gian chạm đáy hết sức quan trọng trong đời." AI chăm sóc khách hàng thúc giục: "Giờ chính là thời cơ tốt để cậu xuất hiện và ra tay giúp đỡ."

"Nhắc nhở lần nữa, cậu cần dẫn dắt và giúp ký chủ đi hết cốt truyện dựa theo nhiệm vụ chính, đồng thời đạt được điểm trưởng thành tương ứng. Nếu tình tiết chênh lệch quá nhiều, thế giới hình chiếu sẽ đối mặt với sự sụp đổ tan rã, mọi thứ sẽ biến mất, cậu cũng sẽ bị xem xét trừ tiền thưởng cuối năm."

Khi còn sống, Quý Đồng là một sinh viên bình thường không có gì nổi bật. Sau khi qua đời do gặp tai nạn giao thông, Quý Đồng xuyên vào một quyển tiểu thuyết, nội dung kể về nhân vật tốt thí có vẻ ngoài xuất chúng, tính cách kiên cường song số phận lại cực kỳ trắc trở - Bùi Thanh Nguyên. Hắn dựa vào sự giúp đỡ của hệ thống nghịch tập bước lên đỉnh cao đời người, có được tình yêu đích thực của Boss trong tiểu thuyết.

Cậu cứ nghĩ bản thân mình sẽ xuyên thành nhân vật chính trong sách, nào ngờ AI chăm sóc khách hàng đến tiếp đón lại nói cho cậu biết, nhân vật cậu xuyên vào không phải nhân vật tốt thí nghịch tập, cũng không phải phản diện độc ác lại càng không phải Boss, mà là hệ thống trong sách giúp nhân vật chính trưởng thành.

Còn nguyên nhân... Thống có nhiều cách phát âm nên cậu trùng tên với "Hệ thống". 

Nghe thì khá có lý nhưng thật ra lại vô cùng tào lao.

Tào lao hơn nữa có lẽ là đã làm hệ thống rồi mà còn bị trừ thưởng cuối năm.

Cả người Quý Đồng bị bao phủ bởi ánh điện hỗn loạn, cậu cố gắng bình tĩnh lại, hỏi một cách nghiêm túc: "Tôi có một câu hỏi."

AI chăm sóc khách hàng âm thầm tính toán giờ tan làm: "Mời nói."

Quý Đồng chỉ được biết thể loại tiểu thuyết chứ không thấy rõ nội dung cụ thể, cậu hắng giọng rồi lên tiếng: "Ký chủ đẹp trai lắm phải không?"

"Nhân vật chính đương nhiên sẽ có vẻ ngoài xuất chúng."

"Vậy tôi muốn tạo cho mình một khuôn mặt đẹp trai hơn. Tôi vừa xem trong hướng dẫn thấy chương 1 có viết, hệ thống có thể tự do thay đổi hình dáng." Quý Đồng càng nói càng hào hứng: "Anh nói xem, nếu tôi đẹp trai hơn cả ký chủ, vậy các nhân vật khác có thể chuyển sang thích tôi không? Tôi biết rồi, có phải đây là cốt truyện ẩn mà các anh sắp đặt không? Cho nên mới để tôi sắm vai hệ thống!"

"... Yêu cầu cậu dừng ngay liên tưởng vô căn cứ lại." AI chăm sóc khách hàng nói với giọng lạnh như băng: "Giờ cậu chỉ có thể lựa chọn một vài hình dáng tồn tại đơn giản, sau này sẽ mở được nhiều hình dáng đa dạng hơn tùy vào điểm trưởng thành và lựa chọn của nhân vật chính."

Quý Đồng hậm hực đáp lại, đành phải tạm thời bỏ ý đồ soán ngôi: "Tôi còn một câu hỏi nữa."

"... Nói."

"Tiểu thuyết đã sinh ra rồi, vậy tại sao còn muốn để nhân vật trong sách diễn lại cốt truyện?" Quý Đồng khiêm tốn học hỏi: "Phải chăng đây là một kiểu hiềm nghi cởi quần ra đánh rắm?"

*脱了裤子放屁 (Tạm edit: cởi quần ra đánh rắm): Câu nói này thường dùng để chế nhạo lời nói cùng việc làm của người khác là thừa, không cần thiết. 

"Yêu cầu dùng từ văn minh!!" AI chăm sóc khách hàng phát ra một tràng tạp âm, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại: "Vấn đề này giải thích ra thì khá phức tạp, cậu có thể chờ đến cuộc họp thường kỳ của hệ thống để nhận được đáp án. Còn giờ yêu cầu cậu tập trung vào tâm trạng đang sa sút tột cùng của ký chủ, đồng thời chờ đợi nhiệm vụ chính có thể kích hoạt bất cứ lúc nào!"

AI chăm sóc khách hàng kéo dài từng chữ trong câu sau, rất có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Quý Đồng nghe vậy, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc.

Có hướng dẫn nghiệp vụ, tiền thưởng cuối năm, cuộc họp thường kỳ... Đời trước, Quý Đồng còn chưa kịp rời khỏi tháp ngà đã nghẻo, không ngờ sau khi xuyên sách lại có thể được trải nghiệm mùi vị cuộc sống chốn công sở, tuy đồng nghiệp có lẽ không phải người.

Khả năng xử lý dữ liệu của hệ thống rất mạnh mẽ, chẳng mấy chốc Quý Đồng đã hiểu rõ đủ loại cách thức thao tác, sau đó lặng lẽ hé cánh cửa màu đen kia ra nhìn vào trong.

Mưa to gió lớn bên trong vẫn không hề giảm bớt, thậm chí còn có chiều hướng ngày càng tối tăm.

Người máy xanh lá run rẩy đứng cạnh cửa nhìn cơn bão, thỉnh thoảng lại làm rơi vài hạt điện tử, sốt sắng tự hỏi xem phải làm sao để thiết lập mối quan hệ với ký chủ ngay lúc này.

Tâm trạng của ký chủ đã bết bát như vậy, nếu giờ đột nhiên có một âm thanh khác xuất hiện trong đầu, có khi nào sẽ nghĩ bản thân bị điên rồi không?

Quý Đồng suy nghĩ một hồi, quyết định trước hết phải xem tận mắt cốt truyện đã tiến triển đến đâu đã.

Cậu thuận theo sở thích tai quái của mình, ra lệnh cho khoảng không: "Bé đẹp, anh muốn xem tivi."

AI chăm sóc khách hàng vừa kết thúc màn tiếp đón cực kỳ giày vò xong, đang chuẩn bị offline: ...

Nó bỗng thấy đồng cảm với vị ký chủ chưa từng gặp mặt này.

Giữa khoảng không rộng lớn lập tức xuất hiện những gợn sóng, dần dần chiếu ra hình ảnh bên ngoài.

Trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, chiếc đèn chùm tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Món sườn cừu áp chảo kiểu Pháp trên đĩa trong tay những người phục vụ đi lại đang bốc khói nghi ngút, tỏa mùi thơm làm người ta thèm nhỏ dãi.

Xét theo hình thức đặc biệt của hệ thống sống nhờ trong cơ thể ký chủ thì đây là một cái TV có thể ngửi thấy mùi thơm.

Dữ liệu bụng Quý Đồng rất vô tích sự mà kêu mấy tiếng, cậu cố gắng rời mắt khỏi món sườn cừu kia, bấy giờ mới phát hiện ánh mắt của tất cả khách mời hình như đều đang nhìn mình.

Nói đúng hơn là đang nhìn ký chủ.

Bầu không khí gần như đặc quánh, vô số ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc khác nhau, có hả hê, có giễu cợt, có ngạc nhiên, cũng có cả những người không đành lòng mà quay đi chỗ khác.

Còn thiếu niên như được trăng sao vây quanh đứng giữa khung hình ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần tây được thiết kế riêng, mái tóc ngắn gọn gàng rủ trước trán, trông có vẻ vừa ôn hòa thuần hậu lại vừa ngoan ngoãn. Vẻ kinh ngạc trong cặp đồng tử màu hổ phách vừa mới rút đi, y vội nở nụ cười xấu hổ đầy thân thiện.

"Anh Thanh Nguyên, anh cũng ở đây à."

Giọng nói của y phá vỡ bầu không khí yên ắng, trong đám đông bắt đầu truyền ra những tiếng xì xào bàn tán.

"Hóa ra đây là đứa con trai đó à? Sao lại làm phục vụ..."

"Trời ạ, sao cậu ta lại đến đây?"

"Suỵt, nhỏ giọng thôi."

Bùi Ngôn cũng nghe thấy những lời bàn tán này, y vội vàng tiến lên phía trước mấy bước, hạ giọng nói: "Xin lỗi anh Thanh Nguyên, em không biết anh lại... làm thêm ở đây."

Bị bao ánh mắt đổ dồn lên người, thật ra Bùi Thanh Nguyên không nghe rõ Bùi Ngôn đang nói gì. Tạp âm ồn ào khiến màng nhĩ của hắn đau đớn, kêu ù ù, sống lưng lạnh lẽo, linh hồn như thể bị hút ra khiến hắn không thể đưa ra bất cứ lời đáp thỏa đáng nào.

Ánh mắt Bùi Thanh Nguyên lướt qua Bùi Ngôn có vẻ ngoài đẹp đẽ sáng sủa, hoảng hốt nhìn cặp vợ chồng phía sau bàn bên kia. Người phụ nữ mặc chiếc váy dài satanh màu đỏ thắm quen thuộc, Bùi Thanh Nguyên biết đây là bộ lễ phục có ý nghĩa đặc biệt với bà, sẽ chỉ mặc vào những dịp quan trọng nhất - chiếc váy dài hoa lệ. Mà đôi chân mày lá liễu của người phụ nữ ấy lại đang nhíu chặt, bà vẫy tay gọi trưởng bộ phận phục vụ của khách sạn, nói gì đó với vẻ mặt lạnh lùng.

Ngoại trừ cái nhìn thoáng qua khi mới gặp mặt, sau lần ấy bà không nhìn lại cậu thiếu niên đã từng là con trai của mình nữa.

Trưởng bộ phận phục vụ của khách sạn vừa nghe vừa nhìn về phía Bùi Thanh Nguyên ở đằng xa, trong mắt toát lên vẻ giận chó đánh mèo cùng bất đắc dĩ.

Sau khi nhìn hiểu mệnh lệnh của người phụ nữ kia, trước khi bị người ta đuổi đi, Bùi Thanh Nguyên ép bản thân xoay người lại, chủ động rời khỏi sảnh tiệc vốn phải tràn ngập vui vẻ rộn rã này.

Bùi Ngôn bị phớt lờ, y mím môi đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của "Anh trai" mà không biết làm sao.

Chẳng mấy chốc có người đến an ủi y: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."

"Cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay, vui lên, đừng quan tâm đến người ngoài."

Lời nói kia xuyên qua tiếng ồn lọt vào tai Bùi Thanh Nguyên, trong đó có rất nhiều giọng nói quen thuộc, giọng nói của những người đã từng là bạn hắn.

Hắn cố gắng giữ vững bước chân đang run rẩy của mình, có lẽ là do đĩa thức ăn trên tay quá nặng, nặng đến nỗi sắp đè sập toàn bộ cơ thể lẫn linh hồn hắn.

Hắn không rõ tại sao bản thân mình lại gặp phải tất cả những chuyện này.

Một tháng trước, hắn còn là đại thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng trong mắt người khác. Hắn có một cặp cha mẹ nổi tiếng yêu thương nhau, có một tương lai xán lạn.

Nhưng giờ hắn đã trở về ngôi nhà thật sự thuộc về mình, một gia đình bình thường.

Bùi Thanh Nguyên vốn cho rằng ảnh hưởng từ chuyện bị đánh tráo hồi bé chẳng qua chỉ là phải thích ứng cuộc sống mới, xây dựng tình cảm với một cặp cha mẹ mới. Hắn mới 17 tuổi, có lẽ vẫn còn kịp.

Nhưng sau nửa tháng hắn chuyển về, căn phòng thuộc về hắn vẫn chứa đầy đồ đạc của người chủ cũ tên Lâm Ngôn kia. Lâm Ngôn đến ngôi nhà mới, nơi không phải lo về cơm ăn áo mặc nên còn rất nhiều quần áo cũ không mang theo. Mẹ ruột của hắn là La Tú Vân không vứt đi mà mặc cho chúng lấp đầy căn phòng chẳng mấy rộng rãi này, chỉ để lại một khe hở chiếu lệ cho hắn.

Giống như ngày đầu tiên gặp mẹ ruột, La Tú Vân hốc hác gầy gò ôm hắn khóc ròng, nhưng qua cái liếc mắt của bà, hắn có thể thấy rõ ánh mắt không nỡ của La Tú Vân nhìn Lâm Ngôn đang mờ mịt không biết làm sao đứng bên kia.

17 năm trước, La Tú Vân xuất thân từ một gia đình bần hàn đang mang thai. Chồng mắc bệnh ung thư khiến cả gia đình đã nghèo lại càng thêm khó khăn. Vì muốn con trai của mình có cuộc sống tốt hơn nên La Tú Vân đã gắng gượng chuyển đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố, sau đó đánh liều tráo hắn với Lâm Ngôn. Kể từ đó, hai gia đình bắt đầu bước lên quỹ đạo hoàn toàn khác nhau.

Sau khi chồng bệnh nặng qua đời, La Tú Vân luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng nên đã dành hết mọi thứ mình có, đối tốt với Lâm Ngôn. Tình thân sống nương tựa lẫn nhau trong gia đình đơn thân dần vượt qua rào cản máu mủ. Tuy sau này gặp lại đứa con ruột đã xa cách nhiều năm là Bùi Thanh Nguyên, nhưng vị trí Lâm Ngôn trong lòng bà vẫn như cũ, hai người cũng vẫn thường xuyên liên lạc gặp nhau.

Sau khi biết được chân tướng, mới đầu cha Bùi mẹ Bùi hận La Tú Vân thấu xương, may mà bà đã nuôi nấng Lâm Ngôn rất tốt, lương thiện thật thà lại được nhiều người yêu quý. Mấy ngày sống chung đã trở nên vô cùng thân thiết với cha mẹ ruột, tình cảm Lâm Ngôn dành cho mẹ nuôi vô cùng sâu nặng. Y không ngừng xin tha thứ cho bà mới khiến vợ chồng Bùi Minh Hồng bỏ ý định truy cứu trách nhiệm, thậm chí còn muốn chung sống hòa thuận với La Tú Vân.

Nhưng sự thù hận vì bị chia cắt với con trai ruột hơn 10 năm lại chẳng thể tiêu tan, thế nên nó tự nhiên lan sang đứa con trai giả mà họ đã nuôi nấng suốt 17 năm - Bùi Thanh Nguyên.

Vì lẽ đó, Bùi Thanh Nguyên nhanh chóng được gửi về với La Tú Vân, học bạ cũng chuyển khỏi ngôi trường danh tiếng đang theo học. Do Lâm Ngôn sắp chuyển đến đây học nên vợ chồng Bùi Minh Hồng không muốn cuộc sống cấp ba của con trai mình sẽ bị ảnh hưởng.

Cho dù Bùi Thanh Nguyên đã từng là con trai bọn họ.

Hắn rõ ràng không làm gì sai, vậy mà đột nhiên lại trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi không được yêu thương.

Mà phần buồn cười nhất đó là, Bùi Thanh Nguyên là người đầu tiên phát hiện ra thân thế của mình có vấn đề, sau đó chủ động nói cho cha mẹ đi điều tra nên mới có chuyện sau này. Vì hắn lo lắng bản thân mình có thể đã chiếm mất cuộc sống của người khác, như vậy không công bằng.

Nhưng tới cuối cùng, không có ai suy xét tất cả những chuyện này liệu có công bằng với hắn hay không.

Tình cảm mẹ ruột dành cho hắn vừa yêu lại vừa hận, nhưng hận nhiều hơn. Vì hắn đã phá vỡ cuộc sống yên bình của hai gia đình, tiết lộ bí mật lẽ ra đã được giấu kín, khiến Lâm Ngôn rời khỏi bà.

Bùi Thanh Nguyên lập tức hiểu được ánh mắt phức tạp đó. Hắn nghĩ, có lẽ sau này hắn sẽ phải tự nuôi sống bản thân mình.

Hắn không dùng tiền đã tiết kiệm được khi ở nhà họ Bùi ngay mà thử đi làm thêm. Vì hắn biết, khoản tiền kia là cho thân phận con trai nhà họ Bùi chứ không phải cho hắn.

Tuy hắn bị chuyển đến trường THPT Số 2 mà Lâm Ngôn từng học, nhưng chuyện ly miêu hoán thái tử vẫn chưa được truyền ra ngoài, nên các bạn không biết gia cảnh của Bùi Thanh Nguyên trước đó chỉ nghĩ rằng hoàn cảnh gia đình của hắn không tốt nên mới chuyển đi. Mấy ngày trước, một cậu bạn cùng lớp cũng đang vừa học vừa làm hỏi hắn có muốn nhận công việc làm thêm vào cuối tuần là làm nhân viên phục vụ ở khách sạn hay không. Cậu ta nói rằng lương theo giờ rất cao, nhưng yêu cầu phải có ngoại hình, vóc dáng đẹp, mà cậu ta lại không đáp ứng được nên mới giới thiệu cho Bùi Thanh Nguyên.

Bùi Thanh Nguyên đến khách sạn như đã hẹn, sau khi được đào tạo đơn giản, hắn mặc bộ đồng phục nghiêm túc cùng chiếc nơ thắt trên cổ áo. Hắn nhìn mình phản chiếu trong gương, nghĩ đến khoản tiền lương sắp nhận được, cảm thấy tương lai có lẽ sẽ tốt dần lên thôi.

Sau đó hắn bưng một đĩa thức ăn màu bạc đẩy cửa phòng tiệc ra, bất ngờ trông thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Người đã từng là cha mẹ hắn, bạn học cấp ba, những người bạn trong giới tài phiệt có quan hệ khá tốt với hắn... Bọn họ nhìn thấy Bùi Thanh Nguyên, ai nấy đều lộ ra nét mặt phức tạp khiến người ta khó xử.

Đây là bữa tiệc do cha Bùi mẹ Bùi chuẩn bị để chính thức giới thiệu con trai ruột vừa đổi họ của mình - Bùi Ngôn với bạn bè trong giới. Bọn họ hi vọng đứa con đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm này sẽ nhận được nhiều tình yêu nhất, có cuộc sống hạnh phúc suôn sẻ nhất.

Tiếc là lại có một vị khách không mời mà đến, suýt nữa đã làm hỏng buổi tối hoàn hảo.

Cảm nhận được ánh mắt hệt như kim chích sau lưng, Bùi Thanh Nguyên dùng hết sức lực ép mình không được quay đầu lại. Hắn muốn ra ngoài, muốn thoát khỏi cái địa ngục có thể bóp nát toàn bộ lòng tự trọng của một thiếu niên mới 17 tuổi này.

Dù cho hắn không biết mình sẽ đi đâu tiếp theo.

"Anh muốn khóc à?"

Một giọng nói non nớt bỗng vang lên ngay cạnh chân hắn, hơn nữa còn có người khẽ giật ống quần hắn.

Bùi Thanh Nguyên sửng sốt, hắn cúi đầu xuống thì thấy một đứa bé chừng hai ba tuổi đang chăm chú nhìn mình với đôi mắt to tròn sáng ngời. Tóc cậu bé hơi rối, quần áo cũng nhăn nhăn nhúm nhúm, trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.

Hắn nhìn cậu bé xa lạ trước mặt, bộ dạng còn nhếch nhác hơn cả mình. Cậu bé không khóc mà đang cười, nhưng mắt lại hơi đo đỏ.

Trong thoáng chốc, Bùi Thanh Nguyên dường như đã quên mất tình huống hiện giờ của bản thân, hắn khàn giọng hỏi cậu: "Em sao vậy?"

Cậu bé nghe thế thì cứng đờ: "... Không có gì, tại gió hơi to."

Cậu bé lập tức lấy bàn tay mập mạp của mình sửa lại mái tóc rối, trong miệng còn lẩm bẩm lời gì đó mà Bùi Thanh Nguyên nghe không hiểu: "Sao đổi hình dáng rồi mà tóc vẫn xù, xin mày lần sau đừng có nổi gió lốc nữa..."

Bùi Thanh Nguyên bị chặn lại ngoài cửa phòng tiệc, giờ phút này bầu không khí bên trong lại sôi nổi như cũ. Nhưng có nhiều người vẫn đang để ý tới hắn, còn có một thiếu niên luôn theo sau lưng Bùi Ngôn không có ý tốt đi về phía hắn, muốn thử cảm giác giậu đổ bìm leo. 

"Cậu Bùi đừng đi vội thế, lâu rồi không gặp, hay là ngồi xuống ăn cùng nhau nhé?"

Bùi Thanh Nguyên quay lưng về phía người tới, còn chưa kịp để ý đến đối phương đã thấy đứa bé trước mắt lộ ra vẻ mặt nghiêm túc không hợp với tuổi.

"Em có thể giúp anh thay đổi số phận." Cậu bé mới chỉ cao qua đầu gối hắn, ngẩng đầu nhìn hắn đầy khí thế: "Nếu anh tin vào phép màu."

Đây là lời thoại ra sân mà Quý Đồng đã tự mình kỳ công soạn ra. Vốn dĩ cậu muốn phối hợp với một gương mặt lạnh lùng như dao gọt mặc đồ đen. Nhưng tiếc là dựa vào điểm trưởng thành của ký chủ, hình dáng con người của cậu chỉ được khoảng ba tuổi, thành ra hiệu quả thực tế có hơi buồn cười.

Bùi Thanh Nguyên tất nhiên cũng cảm thấy buồn cười, nhưng thế giới xung quanh tựa như vòng xoáy chen lấn khiến hắn gần như ngạt thở, thế nên sau mấy giây sững sờ, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại hỏi: "Vậy anh... cái giá phải trả là gì?"

Hắn không tin may mắn sẽ vô cớ quan tâm đến mình.

Đôi mắt đen láy của cậu bé nhìn hắn chăm chú như thể đang nghiêm túc suy ngẫm câu hỏi này.

Đột nhiên có tiếng "Òng ọc" phát ra từ bụng. Cậu bé nhón chân lên giật vạt áo của Bùi Thanh Nguyên, nói năng hùng hồn: "Không được lãng phí đồ ăn, để em giúp anh giải quyết nhân lúc nó còn nóng cho."

Họ cùng nhìn về chiếc đĩa màu bạc vẫn còn nặng trịch ban nãy, miếng sườn cừu rám màu được phủ một lớp dầu ngoài mặt, thịt tươi mềm, tỏa hương thơm nức mũi.

"Chỉ cần một miếng sườn cừu thôi." Nụ cười rạng rỡ của cậu bé dường như khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng: "Sau này anh sẽ không còn lẻ loi nữa."

...

Đôi lời từ tác giả:

Quý Đồng: Mà sẽ là phiếu cơm trường kỳ của em!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip