🐟[DIỄN VIÊN NGƯỜI CÁ].8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 8

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Mọi người trên phim trường đang bận rộn, trợ lý đạo diễn vẻ mặt nghiêm túc, đang nghiêng đầu thảo luận với kỹ sư ánh sáng, nhân viên mang theo đạo cụ đi ngang qua Đường Đường, ngay sau đó một phụ trách hiện trường khác cũng chạy tới.

"Thầy Đường, Dư ảnh đế tìm cậu."

Ánh nắng mùa hè gay gắt, dưới tán ô là một thanh niên mặc trang phục cổ trang màu đỏ, mái tóc dài đen nhánh được phát quan bằng ngọc vấn lên, dung mạo vốn đã mê hoặc lại lộ ra vẻ dụ dỗ của trái cây chín mọng, chỉ có mặt mày là hơi mệt mỏi, nghe quản lý hiện trường nói xong, bàn tay cầm chiếc cốc giữ nhiệt run lên, nước từ mép cốc trào ra, bắn ướt cả cổ áo.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đó, chiếc xe màu đen của Dư Ôn Thư rất lớn, người đàn ông vẫn mặc trang phục cổ trang trong phim, dựa vào cửa xe, đôi mắt hoa đào đa tình hơi cong, anh vẫy tay với cậu, tựa hồ đang xấu tính trêu chọc bắt nạt động vật nhỏ.

Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, đoàn làm phim vừa mới ăn cơm, Đường Đường không phải nam chính, cũng không phải diễn viên nổi tiếng, công ty nhỏ mới được mua lại, đội ngũ của công ty mới cũng chưa được sắp xếp, cậu thậm chí không có trợ lý, đành phải ăn cơm hộp của đoàn làm phim, mặc dù đãi ngộ của đoàn phim này là tốt nhất trong ngành, nhưng vẫn không tốt bằng ảnh đế có suất ăn riêng mỗi ngày.

Dư Ôn Thư thầm nghĩ Đường Đường vừa bị bắt nạt từ trong ra ngoài mới ngày hôm qua, An Cảnh Thạc muốn cho cậu nghỉ một ngày, nhưng cậu không đồng ý như một con lừa bướng bỉnh, vì vậy hôm nay tự làm khó khăn cho mình.

Vốn tưởng rằng đến giờ nghỉ trưa thì để Đường Đường đến RV của mình ăn rồi dỗ cậu ngủ một giấc ngon, nhưng vật nhỏ này thật vô tâm, thấy hắn thì đột ngột quay đầu đi, giả vờ như không thấy.

Dư Ôn Thư không còn cách nào khác là xuống xe đích thân bắt Đường Đường đang bịt tai trộm chuông, vừa đi được vài bước thì Đường Đường đột nhiên nhảy lên như một con thỏ, quay người bỏ chạy khiến Dư Ôn Thư khựng lại tại chỗ, do dự có nên...ngu ngốc đuổi theo trên phim trường hay không.

Vừa mới do dự, hắn liền nhìn thấy vật nhỏ này đâm vào trong ngực Trì Lệ, Dư Ôn Thư cảm thấy lần này có thể tránh được cơ hội trở thành tiêu đề của tin tức giải trí, bình tĩnh thu chân lại.

............

Đường Đường giả vờ như không nhìn thấy, nhưng Dư Ôn Thư nhất quyết đuổi theo, tim đập thình thịch, hốt hoảng đứng dậy bỏ chạy, quay người đâm sầm vào lồng ngực của người đàn ông.

Mũi cậu chạm vào lồng ngực rắn rỏi của Trì Lệ, lẩm bẩm "Ừm", hốc mắt trở nên đau nhức, cậu cố kìm nước mắt ngước lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt hơi cụp xuống của Trì đại tổng tài.

Người đàn ông ôm eo cậu, đưa tay sờ má, dùng ngón tay cái xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của Đường Đường, trầm giọng nói: "Em sắp khóc sao?

Phim trường tấp nập người ra kẻ vào, Đường Đường sợ bị nhìn thấy nên cảnh giác sợ hãi dùng hai tay đẩy ngực Trì Lệ, muốn đẩy hắn ra nhưng dường như người đàn ông này không sợ bị nhìn thấy. Dù đẩy thế nào vẫn bất động, làm tiên cá nhỏ tức giận muốn cắn người.

"Buông ra... Buông ra." Cậu vừa lo vừa sợ, đôi mắt đỏ hoe cảnh giác nhìn bốn phía như thật sự sợ bị phát hiện.

"Được, " Trì Lệ đồng ý, sau đó nhẹ giọng mặc cả: "Tôi buông ra, em đi theo tôi vào xe của Dư Ôn Thư, yên tâm, hôm nay tôi sẽ không động vào em."

Đường Đường nghẹn họng nhìn chằm chằm vào hắn, Trì Lệ bình tĩnh nhìn lại ... Chỉ sau vài giây, lòng can đảm của tiên cá nhỏ lập tức bay hơi, cậu luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi từ phía sau, vì vậy đành phải đồng ý với yêu cầu của Trì Lệ, đợi Trì Lệ buôn ra thì xoắn như ốc sên đến cửa RV, lên xe.

Trong xe của ảnh đế không gian rộng rãi, vừa bước vào đã có thể nhìn thấy một bàn ăn dành cho bốn người, gió từ máy điều hòa thổi nhẹ lên người Đường Đường, khiến cậu trong nháy mắt thả lỏng, cơn cáu gắt vì thời tiết nóng cũng nhạt đi một chút.

An Cảnh Thạc đang ở bên bàn ăn, nhấc nắp thức ăn đã chuẩn bị sẵn, thấy Đường Đường đi tới, hất cằm mời cậu ngồi ở phía đối diện, trên ghế rõ ràng là đệm êm, hắn đặt hộp đóng gói xuống, lại nhìn gương mặt hốc hác của cậu, bẩm nói: "Chậc...đã bảo nghỉ một ngày rồi."

Cuối cùng, tựa hồ cảm thấy mình nói nhiều, đạo diễn An hừ một tiếng: "Thật khó chiều, còn tưởng mình mạnh lắm, chiều nay không có cảnh quay, em ngủ một giấc trong xe đi, tình rồi thì xuống xe xem Dư Ôn Thư diễn cũng được."

Đường Đường mím môi ngồi trên ghế không nói lời nào, đệm mềm lún xuống. Chiều nay cậu có cảnh quay, tạm thời không dễ thay đổi cảnh quay của người khác, nhưng nhìn An Cảnh Thạc, đã biết sắp xếp xong xuôi, sợ cậu không muốn còn tìm lý do tỉnh dậy rồi thì đến phim trường sau xem Dư Ôn Thư diễn để học tập.

Ngày hôm qua khi tỉnh lại, mặt trời đã sắp lặn, cậu vẫn nằm trên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn, nhưng cả người được cánh đàn ông lau chùi sạch sẽ không dính nhớp chút nào, đột nhiên cảm thấy vừa rồi là một giấc mộng hỗn độn.

Nhưng sau đó, những người đàn ông đang thảo luận bên kia nhìn thấy cậu thì sửng sốt, một người trong số họ đi tới hôn cậu, giống như một con chó liếm xương, khiến trái tim Đường Đường run lên, nhận ra rằng tất cả những điều này là sự thật, không phải nằm mơ.

Tiên cá nhỏ cả giận run lên, muốn dùng một đuôi quất phát chết luôn ba người này, nhưng máu của cậu không thuần khiết như tiên cá cha ông, không giết được ai, chỉ có thể giả bộ yếu ớt chờ đợi cơ hội. Khi An Cảnh Thạc đến ôm hôn cậu, cậu há miệng cắn cánh tay hắn, làm nhân loại đáng ghét này rú lên một tiếng.

Sau đó giãy giụa cũng giãy giụa, chống cự cũng chống cự, nhưng những người này nhất định quấy rầy cậu, cậu vẫn muốn tiếp tục làm diễn viên, chỉ có thể đành lòng chịu đựng. Nên đối với việc An Cảnh Thạc nhân loại chúc tết cá này, bảo nghỉ ngơi một ngày, cá rất là kiên quyết từ chối!

Sau đó lưng đau mông đau, khó chịu cả buổi sáng, cậu không than thì thôi, ba người đàn ông lại không hề dễ chịu, không biết ai hành hạ ai nữa.

"Được rồi, ngồi xuống ăn đi." Dư Ôn Thư rót cho cậu một cốc nước ấm, đi tới đặt trước mắt, cười nói: "Cục cưng, sao vừa nhìn thấy anh liền là chạy đi liền thế, giống như thỏ ấy."

Đường Đường cắn răng cầm đũa lên, trong lòng chỉ dám oán hận nhân loại thối tha, "Anh là thỏ, tôi là cá!" Nhưng dĩ nhiên bên ngoài sẽ là cái hũ nút không nói gì, ánh mắt tự động phớt lờ những người xung quanh, không thấy thì không sợ. Cậu không đợi những người đàn ông động đũa trước, hào phóng chọn món ăn, không đê ý đến đôi mắt của Dư Ôn Thư hơi nheo lại nhìn cậu.

Chưa kịp đút thức ăn vào miệng, Dư Ôn Thư bất ngờ nhéo cằm cậu, hơi quay mặt cậu lại, cúi xuống hôn lên môi cậu, làm chiếc đũa run lên khiến con tôm cậu vừa gắp rơi phịch trở lại.

Trì Lệ ngồi đối diện với Đường Đường, An Cảnh Thạc cau mày, nhìn hai người đang hôn nhau rất say đắm, không hài lòng lẩm bẩm gì đó.

Mãi cho đến khi Dư Ôn Thư nhéo cằm Đường Đường hôn đến lúc cậu ưm a phản kháng, hắn mới rút lại cái đầu lưỡi thác loạn kia, lại hơi thương tiếc hắn cắn nhẹ vào đôi môi hồng hào của cậu, cười thì thầm: "Bé cưng..., nếu sau.này mà cố ý làm lơ các anh, anh chỉ có thể hôn em cho đến khi em nói chuyện, hiểu chưa."

Đường Đường trong lòng tức giận chửi thầm ảnh đế lưu manh, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Dạ."

RV không lớn như phòng bình thường, điều này làm cho tiên cá nhỏ có chút không thoải mái khi bị nhiều người vây quanh, hôm nay cậu không uống rượu, sẽ không nhìn thấy bóng chồng, cậu hít một hơi rồi lặng lẽ giơ tay lên cúi đầu đếm số người có mặt, cảm thấy mình có thể chịu đựng được, rồi nhìn xuống các món ăn.

Dư Ôn Thư không tiếp tục trêu chọc cậu nữa, họ bắt đầu ăn, Đường Đường tùy tiện gắp một con tôm lên, cảm thấy nó rất ngon, tiên cá nhỏ chuyên ăn hải sản hơn mười năm cắn phát là biết, đây là một con tôm thích vận động, thịt chắc và ngọt.

Đôi mắt của tiên cá nhỏ hơi sáng lên, cậu không có nhà không xe, tiền lương do công ty nhỏ nát bét đưa ra cũng thấp, thỉnh thoảng còn phải mua vé máy bay đi biển, đã lâu không được ăn tôm tươi như vậy.

Lúc vừa lên RV cậu đang giận dỗi, cũng không để ý lắm đến mùi vị thức ăn, bây giờ ngọn lửa trong lòng đã bị người đàn ông này dập tắt sạch sẽ, chỉ còn lại một nhúm nhỏ. Bây giờ mới nhận thấy mùi thơm hấp dẫn của thức ăn, tiên cá nhỏ vốn tham ăn nuốt nước bọt ừng ực.

An Cảnh Thạc ngồi chéo đối diện với cậu, gắp thêm một miếng sườn heo hấp cho cậu, thản nhiên nói: "Tất cả cảnh quay hôm qua đều được thay bằng cảnh mới, hơn nữa mặt trời vừa lặn hiệu quả ảnh đẹp hơn lần đầu, đoàn phim ai cũng đồng ý."

Vì cảnh ân ái ngày hôm qua, Dư Ôn Thư không thể nhịn được mà phim giả làm thật với Đường Đường dưới ống kính camera, mặc dù camera quay không có bất kỳ sơ hở nào, nhưng vì an toàn và tránh cho Đường Đường phải suy nghĩ nhiều, họ nhất trí quyết định từ bỏ cảnh đã được ghi lại trước đó.

Khi Đường Đường tỉnh dậy, cậu quay thêm một vài cảnh nữa, đạo diễn An Cảnh Thạc kiêm cả quay phim cho toàn bộ cảnh quay, Trì đại tổng tài của công ty giải trí Tinh Diệu làm trợ thủ, tận dụng hoàng hôn để thực hiện các cảnh quay. Đạo diễn An sau đó giả vờ với mọi người như nổi hứng muốn quay cảnh với mặt trời lặn, lại sợ phiền cáp dưới nên tự mình quay, đó là lý do tại sao An Cảnh Thạc không để họ lấy máy.

Đường Đường vui vẻ ăn sườn, trên đĩa bày một miếng cá hấp, đồ ăn trợ lý đi mua đều là của một nhà hàng cao cấp nổi tiếng, cá trắng mềm, tươi không tanh, tiên cá nhỏ nhỏ hạnh phúc tim hồng bay phấp phới.

Nhà hàng hôm nay rõ ràng là nhà hàng ruột của ba người đàn ông, họ rất quen thuộc với các món ăn, Trì Lệ nếm thử cá, nói: "Món mới, cũng không tệ."

Dư Ôn Thư múc đầy một bát canh cá, đặt trước mặt Đường Đường, cười nói: "Đầu bếp mới làm đấy, nghe nói rất giỏi dùng dao, lóc thịt cá mỏng như cánh ve, tiếp theo Có thời gian anh dẫn bé cưng đi ăn thử nhé."

Đường Đường trong lòng lại run lên, kinh hãi ngẩng đầu nhìn Dư Ôn Thư muốn dẫn một tiên cá đến gặp đầu bếp cao thủ dùng dao, cậu cảm giác được cái đuôi cá vô hình của mình run lên đau đớn.

Mặc dù Đường Đường đã ăn cá hơn mười năm, không cảm thấy mình và họ là cùng một loài, nhưng trong hai năm tiến vào xã hội loài người, tiên cá nhỏ đã hiểu sâu sắc, không có gì giống con người không thể bỏ vào mồm.

Trong hai năm đầu, đủ loại đồ ăn thức uống quái dị phát sóng khiến tiên cá nhỏ vừa mới vào xã hội sợ hãi ôm đuôi cá, lưu lại bóng đen tâm lý sâu sắc, sợ một ngày nào đó bị bại lộ, bị nhân loại đam mê ăn hải sản phát hiện. Hiện tại... Tiên cá nhỏ ngơ ngác cúi đầu, liếc nhìn đồ ăn hôm nay.

Sườn hấp, tôm kho tộ, cải luộc, cá hấp, canh cá, cá xào ớt, chắc tại cay quá nên bị họ chuyển đi xa.

Tiên cá nhỏ lắc đũa, cẩn thận nhìn ba người đang vui vẻ ăn cá, lén lút hít một hơi, tưởng tượng ra vô số cảnh ba người mài dao xẻ thịt sau khi cậu bị lộ tẩy, suýt nữa thì tim ngừng đập! Nghĩ mà run.

Cậu nhất định không được lộ tẩy!!

Lúc này, tiên cá nhỏ nhỏ vẫn không tài nào đoán được.

Ngày lộ tẩy, vừa nhắc là đến ngay.

......

"Cắt, Ngu Hành làm sao vậy, đã nói cậu không được động đậy, không được trốn! Cậu không muốn dính bùn thì thôi dẹp đi khỏi diễn nữa, cút ra khỏi đây đi. Về nhà mà làm thiếu gia ấy!"

Nghe thấy đạo diễn An cáu kỉnh, trợ lý Trì Lệ phái đến cho Đường Đường vội vàng chạy tới cầm quạt và khăn giấy, vừa thổi quạt cho anh vừa cố gắng tránh lớp trang điểm, cẩn thận lau mồ hôi trên mặt.

Ngày hôm kia, Trì Lệ đưa Đường Đường đến công ty để xem ê kíp, đại diện của cậu đã được thay thế bởi người đại diện át chủ bài của Tinh Diệu: Phí Đài, công ty cũng sắp xếp cho cậu trợ lý, chuyên gia trang điểm, vệ sĩ và quan hệ công chúng. Trì Lệ cũng rất biết làm người, hắn nói với Đường Đường hắn chỉ gợi ý, Phí Đài đang rảnh rỗi cũng đồng ý nhận Đường Đường vì cảm thấy cậu có tiềm năng, và đãi ngộ khác cũng phù hợp với tiêu chuẩn của quản lý nghệ sĩ bình thường.

Sau đó, cậu cũng hỏi Phí Đài, thực sự nhẹ nhõm khi biết rằng Trì Lệ thực sự chỉ giật dây, nhưng điều mà Phí Đài không nói là Trì đại tổng tài đã tăng lương gấp đôi sau khi cô chọn.

............

Trợ lý là một cô gái nhỏ, trước khi đến đây cô đã là fan qua đường của Đường Đường, sau hai ngày tiếp xúc, cô cảm thấy anh nhà mình có bản chất tốt, nhân cách tốt, không giống với nghệ sĩ nào đó ra ngoài thì ôn hòa, về nhà đóng cửa thì tanh tưởi.

Thấy mặt Đường Đường đỏ bừng vì nắng, cô gái than thở: "Thầy Lâm một cảnh thôi mà NG tận bảy tám lần, còn chưa khắc phục được thói ở sạch của mình. Thời tiết còn nóng như vậy, còn muốn quay lại bao lâu nữa?"

Mặt Đường Đường có chút đỏ lên vì nắng, cần hạ nhiệt, cậu cầm khăn giấy và chiếc quạt nhỏ của trợ lý, vừa đi vừa lau mồ hôi trên cổ, lạc quan cười nói: "Thôi thôi, đừng tức giận."

Khi đi ngang qua đạo diễn, một đạo diễn nóng tính hay chửi rủa nào đó dúi vào tay cậu một chai nước ướp lạnh, sau đó rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra, trịnh trọng cầm bộ đàm ra hiệu cho Lâm Du đừng trốn trong cảnh quay tiếp theo , cũng đừng biểu hiện chán ghét.

Lén lút cũng vui thật.

Hôm nay nắng rất gắt, không khí tràn ngập cái nóng như thiêu như đốt, Đường Đường là người mẫn cảm nhất với nắng nóng, quần áo mấy lần ướt đẫm mồ hôi, bây giờ cầm chai nước trái cây lạnh trên tay, hơi mát lập tức từ lòng bàn tay ùa vào trong lòng.

Cậu mở nắp chai nhấp một ngụm, thứ nước mát lạnh chảy xuống cổ họng và thoải mái chảy vào dạ dày, cậu từ từ thở ra, cảm động nghĩ rằng cuộc sống của mình là do nước trái cây ban cho!!

Đường Đường được đạo diễn An thương, những nhân viên khác đều là những kẻ nhỏ bé đáng thương không ai yêu thương, mùa hè nắng như đổ lửa, một cảnh thôi mà quay đi quay lại bảy tám lần, thật sự muốn giết chết họ mà. Tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa, không khỏi oán hận Lâm Du, kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này.

Cảnh lần này nội dung là về Ngu Huyền vô tình phát hiện ra rằng tên ngốc thường khiến cậu tức giận gần đây chính là Thiếu trang chủ được anh trai của mình cứu năm đó. Hai anh em tình cờ gặp lại nhau, Ngu Hành không nhận ra Ngu Huyền nên chỉ nói với Lục Tu Quân trang chủ phu nhân gọi hắn trở về.

Ngu Hành đã được Phong Nguyệt sơn trang giáo dục tốt những năm này, trông giống như một công tử của một gia đình quý tộc, sáng như trăng, mang một khí chất cao quý và lãnh đạm, trái ngược với Ngu Huyền tràn đầy tà khí ác nhân.

Trong cảnh Lâm Du quay lại hôm nay, Ngu Huyền không nói một lời vung roi lên, định quất Ngu Hành, Lục Tu Quân không biết chuyện gì xảy ra nên vội vàng can ngăn, nhưng hắn đã chậm một bước.

Ngu Hành đọc thơ và sách rất nhiều nhưng không giỏi võ thuật, chưa kịp phản ứng, đã bị em trai lười nhác phỉ nhổ, sau đó quất một roi vào chân anh ta, khiến anh ta bất ngờ rơi xuống bùn.

Quần áo trắng của Ngu Hành dính đầy bùn đất, tức giận cố gắng bò ra khỏi vũng bùn, run rẩy mắng cậu độc ác dã man, vài lời ngu xuẩn này qua lại, Ngu Huyền cũng không thua kém, trào phúng anh ta giỏi giả vờ, đạo đức giả.

Cả hai vừa gặp nhau đã gà bay chó sủa, Lục Tu Quân bị kẹt ở giữa, giống như một đứa con trai vô dụng không gánh nổi mối quan hệ giữa vợ và mẹ. Vừa khuyên vừa ca, lại bị vợ và mẹ cũng nhau phóng dao, gặp đủ cảnh không biết nên khóc hay cười.

Nhưng cuối cùng, cảnh lăn lộn trong vũng bùn lại xảy ra vấn đề, Lâm Du có thói quen sạch sẽ, tự cao tự đại và ảo tưởng thần tượng, hơn nữa anh không thích Đường Đường, cảnh này sẽ là lại bị Đường Đường hù dọa, phải lăn lộn bò lên từ vũng lầy rất thê thảm, sắc mặt không thể điều chỉnh, cứ quay hỏng tới lui, làm Đường Đường phải diễn lại với anh ta lần nữa.

Lâm Du đã nhận thấy rằng các nhân viên của đoàn làm phim có ác cảm với anh ta, và không biết vì sao, Dư Ôn Thư rõ ràng là không bị quay lại cung mặt mũi cũng xấu đi, anh ta không còn cách nào khác chỉ có thể ném xuống mặt mũi thử lại.

Lần này thành công mà không có bất kỳ sự cố nào, anh ta toàn thân lấm lem bùn đất, chẳng nói chẳng rằng chạy thẳng lên xe, khuôn mặt cực kỳ xấu xí, để lại người đại diện cười cười mua trà sữa đền tội cho mọi người, nói Lâm Du từ nhỏ theo cha mẹ đi tới đi lui trong phòng thí nghiệm, cả nhà đều là nhà sinh vật học nên tính tình có hơi kỳ quái, nhờ họ chăm sóc nhiều hơn.

Người ta đã nói vậy, lại còn cho trà sữa để đền tội nên người khác khó nói gì.

Khi mặt trời lặn, đèn lần lượt được bật lên, đoàn làm phim vẫn đông đúc.

Cảnh quay hôm nay Đường Đường đã quay xong, mấy ngày nay có rất nhiều cảnh, ba người đàn ông thương tiếc cậu vừa mới bị 'bóc tem', cũng không bắt nạt cậu, nhưng lần này Đường Đường không có về khách sạn, sau khi thay vội quần áo, cậu chạy một mạch đến sân bay. các

Một thời gian trước, khi cậu đang hấp thụ năng lượng ở biển, thì lại bị nhóm chương trình "Khám phá thế giới cùng tôi" cắt ngang, kết quả là năng lượng của hạt giao châu không được sạc đầy đủ, ánh sáng yếu ớt bắt đầu nhấp nháy. Cậu lo lắng mỗi ngày, hôm nay nhìn vào thời gian biểu,rất ngạc nhiên khi thấy ngày mai mình không có cảnh diễn! Thế là cậu định bay ra đảo trong đêm, về ngâm mình trong biển kỹ càng lại.

Một giờ sau.

Ban đêm, hành khách ở sân bay ít hơn rất nhiều, khu vực xung quanh yên tĩnh, mặc dù hòn đảo này đã nổi tiếng được một thời gian nhưng vị trí địa lý không tốt lắm, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, người đến cũng không nhiều lắm, nhưng vì sợ phát hiện, tiên cá nhỏ vẫn cắn răng mua khoang hạng nhất, sau đó nắm chặt chiếc ví phẳng lì đón gió phát ra âm thanh phần phật, lầm bầm tại sao chúng vẫn chưa sinh con.

Có thể là màu xanh lá cây không đẹp?

Hmmmmmm

Đúng là không đẹp bằng màu đỏ.

Trời đã tối, đài phát thanh ở sân bay đang thông báo một hành khách sắp lên máy bay muộn, cô tiếp viên bước vào khoang hạng nhất, trước mặt là một nam thanh niên cố tỉnh hạ thấp vành mũ xuống, cô hơi khựng lại, như do dự điều gì, cho đến khi thanh niên bất lực nhấc chiếc mũ lên, đôi mắt híp lại hơi cụp xuống, làm động tác suỵt với cô.

Cô tiếp viên phấn khích đỏ mặt, vội vàng gật đầu, sau đó giả vờ như không nhìn thấy bước đi, định lần sau đi giao nước trái cây sẽ xin chữ ký anh đẹp trai.

Những người đến trễ cuối cùng cũng bắt kịp máy bay, không lâu sau, máy bay lướt nhẹ và cất cánh, mang theo một tiên cá nào đó bảo đạo diễn về quê thăm người thân...

Lúc Đường Đường đến hòn đảo nhỏ, trời vừa hửng sáng, gió biển thổi quần áo bay phần phật, sóng vỗ nhè nhẹ, mặt trời màu vàng cam bên bờ biển từ cách đó không xa từ từ nhô lên, nhuộm mặt biển thành một bức tranh đượm hơi ấm.

Cậu đi chân trần bước trên bãi cát mềm bên bờ biển, đặt chiếc ba lô mang theo sau tảng đá.

Sau đó... thanh niên lần lượt cởi bỏ quần áo bước xuống biển, từng con sóng nghịch ngợm cuốn phăng quần áo xuống, thanh niên không vội vàng, ánh mặt trời mọc phản chiếu trên làn da mỏng manh của trắng như ngọc ,cùng biển lấp lánh, hòa quyện cùng nhau động phách kinh tâm.

Gió biển thổi vi vu, tiếng sóng vỗ vào bờ rì rào thư giãn, nước biển mát lạnh phủ đầy bắp chân, thanh niên yêu nghiệt bất ngờ nhảy xuống biển xanh như một con cá.

Bên tai tiếng sóng vỗ ì ào, trên bờ không một bóng người, tựa hồ từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện niên xinh đẹp kinh người kia.

Vài giây sau...

Chiếc đuôi cá màu đỏ rực đột nhiên nổi lên từ mặt biển lấp lánh, nước biển xung quanh bị đẩy ra xa với một tiếng ào, chiếc vây đuôi đập vào sóng, đung đưa dưới ánh mặt trời, phản chiếu ánh sáng vàng óng.

Vài đợt sóng lướt qua, quần áo bị sóng cuốn vào trong biển không hiểu sao đột nhiên xuất hiện sau tảng đá, cách đó không xa trên bờ.

............

Một giờ chiều

Hòn đảo yên tĩnh và xa xôi ít giá trị phát triển này chào đón thêm ba vị khách, họ mang vẻ ngoài bắt mắt, cao cũng khoảng 1,9 mét.

Chiếc áo phông của An Cảnh Thạc bị gió biển thổi dính chặt vào người, lờ mờ hiện ra những đường cơ bắp, hắn nhìn xung quanh nhưng không thấy gì nên quay đầu lại hỏi dân chuyên nghiệp: "Này, Trì Lệ, cậu thấy hòn đảo này thế nào?"

"Chất lượng nước tốt, môi trường cũng ổn," Trì đại tổng tài nói, hôm nay hắn không mặc vest mà mặc một chiếc áo khoác mô tô màu đen với áo phông trắng đơn giản ở bên trong. Áo sơ mi vừa chạm đến xương quai xanh ưu tú của người đàn ông, cơ thể tràn đầy nội tiết tố cường, không che được, hắn nói: "Nhưng vị trí quá hẻo lánh, giao thông không thuận tiện, giá trị phát triển không cao. "

Dư Ôn Thư mặc áo sơ mi và quần jean, trên mặt đeo một cặp kính râm to, hắn cúi đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, dùng tay che đầu châm lửa, rít một hơi thuốc, rồi nói bâng quơ:

"Miễn là chất lượng nước tốt, cũng đâu hy vọng kiếm tiền. ... Tôi nhớ lúc trước bé cưng lặn ở đây đúng không? Vậy thì chúng ta mua trước để làm quà sinh nhật, để sau này em ấy ngày càng nổi tiếng, muốn đi lặn cũng phải trốn fan."

"Chậc chậc, thật đáng thương."

An Cảnh Thạc ngáp một cái: "Được."

Đường Đường mặc dù là người mới, mới ký hợp đồng với Tinh Diệu nhưng trong công ty đối xử rất tốt, người ở phía dưới thấy hơn một tháng nữa là đến sinh nhật cậu nên hỏi công ty có nên tổ chức một buổi họp mặt hay không, Trì Lệ mới biết chuyện này.

Dạo này đoàn làm phim bận rộn, Đường Đường cũng diễn rất nhiều, vì không để cậu quá mệt mỏi, cánh đàn ông hạn chế chọc phá cậu, ở một mình để cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt vào ban đêm.

Còn về tình cảm của ba người đàn ông dành cho Đường Đường... Không thể nói là yêu đến chết chỉ sau một lần ân ái, nhưng vẫn có hảo cảm, vẫn thích, sẵn sàng bỏ thời gian chuẩn bị quà cho Đường Đường.

Giống như hôm nay, đội sản xuất rõ ràng đã có cả ngày làm việc, nhưng An Cảnh Thạc và Dư Ôn Thư nhất quyết phải hoàn thành công việc vào buổi sáng, còn chưa kịp ăn cơm đã lên máy bay đến đây, Trì Lệ cũng thúc đẩy một số công việc, chỉ để đến khảo sát thực địa cho món quà sinh nhật của Đường Đường.

Ba người đàn ông vừa nói chuyện vừa đi về phía bờ biển, gió biển thổi bay giọng nói của họ, tiên cá nhỏ dưới biển vươn vai, mở mắt rồi bơi về phía mặt biển. ,

Hừm... đến giờ ăn rồi.

-

t ko get được mấy cái jokes trong thế giới này lắm, nó cứ ... kiểu j ấy...

./.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip