Chương 32: Mang thai là quá trình hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit: Mưa

———

Thẩm Phương Dục nghe vậy thì dừng một chút, sau một lúc lâu hắn mới nghiêng đầu nói với Giang Tự: "Chuyện này quyết định vậy đi. Không phải tôi không có tiền lương, hết tiền thì kiếm lại được mà."

Hắn bẻ lái qua chuyện khác ngắt lời anh: "Cậu đói không? Tôi làm gì đó cho cậu ăn nhé."

"Không đói bụng, Thẩm..."

Thấy Giang Tự lại sắp bắt đầu nói chuyện bán nhà, Thẩm Phương Dục nhanh chân chạy vào trong bếp. Lúc hắn đi đến gần nhà bếp thì chợt phát hiện một chồng mì bò kho lớn xếp dọc theo vách tường, nhìn qua như một cái kim tự tháp vậy.

Giang Tự nói với theo: "Thẩm Phương Dục, cậu nghe tôi nói..."

Thẩm Phương Dục trực tiếp ngắt lời anh: "Giang Tự, cậu có tật xấu gì hả? Mì ăn liền mà ăn có mỗi một vị như này cậu không ngán à?"

"Thẩm Phương Dục..."

Giang Tự còn chưa dứt lời, Thẩm Phương Dục đã ba bước làm hai đi đến bên cạnh anh, hai tay đặt lên vai anh, nói: "Cậu nên đi ngủ đi. Nghỉ ngơi nhiều thì mới nhanh khoẻ. Ban đêm dây thần kinh phế vị* dễ bị kích thích lắm, cậu không ngủ thì đợi chút nữa lại ngủ không được. Cho dù cậu không ngủ thì con gái tôi cũng nên ngủ sớm mà, ngủ sớm dậy sớm cơ thể khoẻ mạnh có đúng không? Sáng mai cậu muốn ăn gì?"

Thẩm Phương Dục vừa dỗ dành vừa đẩy Giang Tự về phòng ngủ, đè anh lên giường rồi cẩn thận đắp chăn lại. Sau đó tranh thủ trước khi Giang Tự nói chuyện vội chạy trước, vọt ra khỏi phòng ngủ rồi còn rất hiểu chuyện mà đóng cửa lại cho Giang Tự. Nghĩ ổ khoá cửa phòng ngủ hỏng rồi nên hắn còn cố ý vươn tay kéo chặt ván cửa lại.

Chẳng qua hắn đoán sai rồi, hôm nay Giang Tự không có lấy gối đập hắn.

Thẩm Phương Dục nhìn cánh cửa trong chốc lát, hiếm khi thất thần. Mãi đến khi bụng kêu lên hai tiếng hắn mới tỉnh táo lại, xoay người đi vào nhà bếp.

Kết cấu nhà bếp rất đơn giản, nhìn qua đã có thể thấy hết tất cả. Thẩm Phương Dục liếc mắt qua tháp mì ly của Giang Tự một chút, cuối cùng chọn mở tủ lạnh nhà anh ra.

Sau đó Thẩm Phương Dục đi kiếm ăn nửa đêm hiểu ra cái gì gọi là vựa lúa trống rỗng.

Tủ lạnh nhà Giang Tự cực kỳ sạch sẽ, không có một hạt bụi. Sạch sẽ đến độ đồ ăn gia vị gì đó cũng không có luôn. Thậm chí Thẩm Phương Dục còn nghi ngờ từ khi Giang Tự mua cái tủ lạnh này về thì đã không thèm xài luôn rồi. Nếu không sao nhìn nó giống như hàng trưng bày ở siêu thị điện máy như vậy chứ.

Giang Tự định tích cốc tu tiên à?

Thẩm Phương Dục khiếp sợ đứng đơ trước cửa tủ lạnh một lúc, xác nhận đi xác nhận lại nhà Giang Tự ngoài cái tháp mì ly kia thì không còn gì ăn được nữa. Cuối cùng hắn cạn lời ủ rũ xoay người nhìn tháp mì ly sắp xếp ngay ngắn bên vách tường.

Vừa chạm mắt, hình như Thẩm Phương Dục còn thấy được đám mì bò kho kia nở nụ cười đắc ý với hắn.

Thôi được rồi.

Giang Tự không đói bụng nhưng thật ra hắn rất đói. Với cả... hắn phải tập thói quen ăn mì gói trường kỳ thôi.

Thẩm Phương Dục lấy hai ly mì ra, mở hộp đổ nước sôi vào.

Việc ngoài ý muốn lúc tối cắt ngang công việc của hắn, khi nhìn thấy PPT học sinh gửi vào email, Thẩm Phương Dục tranh thủ thời gian đợi mì nở lướt sơ qua tiến triển thí nghiệm của họ. Sau một lúc hắn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Luận văn tốt nghiệp viết như cứt thì thôi đi, tới làm PPT mà cũng tệ."

Thẩm Phương Dục bực mình thả máy tính bảng xuống, cầm hai ly mì thơm nức mũi đi đến cửa phòng ngủ của Giang Tự.

Thật ra lần này hắn đã nhớ phải gõ cửa nhưng đáng tiếc không có tay rảnh, đành phải nâng gối huých huých cánh cửa. Nhưng do ổ khoá cửa bị hư nên mới đụng một cái cửa đã mở ra rồi.

Giang Tự nằm trên giường nhìn hắn một cái, vừa mở miệng đã nói: "Thẩm Phương Dục tôi không đồng ý..."

"Không cho nhắc tới chuyện bán nhà nữa."

Thẩm Phương Dục nhanh mồm nhanh miệng cắt ngang lời Giang Tự: "Nếu không ngày mai tôi sẽ đi méc cô Thôi là tay cậu do tự cậu làm mình bị thương."

"..."

Giang Tự im lặng một lát: "Vậy nói vụ gõ cửa ha?"

"Lần này tôi định gõ cửa thật đó, nhưng mà không có tay." Thẩm Phương Dục giơ hai ly mì lên quơ quơ trước mặt anh.

Hắn nói xong định đi vào trong phòng, Giang Tự mới nãy còn nằm yên trên giường giờ đã ngồi dậy: "Cầm ra đi."

Thẩm Phương Dục: "Hả?"

Gianh Tự chỉ cửa sổ: "Nếu cậu dám ăn mì trong phòng ngủ thì đi ra đường ngủ cho tôi."

"Uầy tôi nói sao cậu có nhiều tính xấu vậy hả? Ai chịu nổi thói ở sạch này của cậu chứ?" Thẩm Phương Dục nói.

"Thấy phòng ngủ của cậu như ổ chó vậy tôi còn tưởng chúng ta giống nhau đó chứ."

Thẩm Phương Dục nói xong thì nhìn lướt qua phòng ngủ, đang định oán trách mấy con búp bê nhồi bông làm hắn mơ thấy ác mộng cả đêm thì phát hiện ngoại trừ con thỏ bông có lỗ tai dài bên cạnh Giang Tự ra, những cái khác đều đã biến mất.

Cái đệt... có quỷ thật.

"Giang Tự.." giọng nói hắn có hơi run rẩy.

"Cậu có thể nhìn thấy búp bê nhồi bông trong phòng không?"

"Tôi cất hết rồi." Giang Tự hờ hững nhìn hắn.

Thẩm Phương Dục: "..."

"Tối hôm qua cậu gặp ác mộng, nói mớ ồn muốn chết." Giang Tự nói tiếp.

Thẩm Phương Dục tố ngược lại: "Cậu nghĩ rằng cậu không nói mớ chắc?"

"Tôi nói cái gì?" Giang Tự nhướng mắt.

"..."

Thẩm Phương Dục nhớ lại năm chữ Giang Tự nói mớ, hắn cảm thấy nếu giờ hắn nói lại cho Giang Tự thì có khác gì tự chửi mình đâu. Vì thế hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: "Tôi không thèm so đo với cậu."

Giang Tự làm vẻ mặt 'nhìn là biết cậu nói nhảm': "Mấy tuổi rồi còn sợ quỷ."

Thẩm Phương Dục nghe vậy tức giận, ác ý bùng lên dứt khoát cầm hai ly mì quay lại bàn ăn, không thèm chừa cho Giang Tự ly nào hết.

Ăn khuya xong, hắn vào nhà vệ sinh dọn dẹp mảnh vỡ một chút. Sau đó lại hẹn thời gian họp lần sau với học sinh rồi nhẹ tay nhẹ chân quay lại phòng ngủ. Giang Tự đã tắt đèn rồi.

Thẩm Phương Dục cho rằng anh đang ngủ, đang định cởi dép nằm xuống đệm trải dưới đất thì trên giường truyền đến tiếng gọi thầm thì: "Thẩm Phương Dục.."

"Khuya rồi cậu còn hù ma hả?"

Thẩm Phương Dục ôm trái tim suýt chút đã ngừng đập, nhìn dáng vẻ Giang Tự trong bóng đêm, buồn ngủ nói: "Trễ vậy rồi sao cậu không ngủ đi, mai còn phải đi làm nữa."

Giang Tự im lặng trong chốc lát, mãi đến khi đôi mắt Thẩm Phương Dục đã quen với bóng tối, có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của anh.

Giang Tự nói: "Có chuyện muốn nói với cậu."

"Chuyện bán nhà à?" Thẩm Phương Dục giả vờ bịt tai lại.

"Không phải chuyện bán nhà."

Thẩm Phương Dục thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi hỏi Đường Khả, người bạn kia của cậu ấy nói là bên đánh giá luận văn kia tìm ra được chút vấn đề, vậy nên rất khó xác định khi nào luận văn của bác sĩ Kenn mới được đăng lên. Cậu ấy nói tôi tính toán tình huống xấu nhất một chút. Với cả... có chuyện này tôi vẫn chưa nói với cậu.." Giang Tự dừng một chút.

"Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa xin được visa."

"Cho nên ngày đó nghe đề nghị của cậu.." anh nhìn Thẩm Phương Dục.

"Tôi nghĩ.. sinh đứa bé ra chắc là lựa chọn tốt nhất bây giờ rồi."

Thẩm Phương Dục sửng sốt, hắn không nghĩ lời nói của Giang Tự sẽ dẫn đến bước ngoặt như này.

Bất kể có bao nhiêu nguyên nhân khách quan tồn tại thì Giang Tự vẫn luôn kiên quyết muốn bỏ đứa bé, đây là lần đầu anh chủ động đưa ra ý định sinh đứa bé này.

"Những lời cậu nói khi nãy tôi xem như không nghe thấy. Cậu không cần phải suy nghĩ đến chuyện bán nhà nữa, tôi không đáng để cậu táng gia bại sản vì tôi." Giang Tự nói.

"Không phải đã nói không nhắc tới chuyện bán nhà à... Giang Tự."

Thẩm Phương Dục lắc đầu, nói với Giang Tự: "Tiền không phải là vấn đề, đây là tôi nên bồi thường cho cậu."

Giang Tự nghe xong, trong giọng nói đột nhiên mang theo chút tức giận: "Cậu muốn làm cái gì? Ai cần cậu ở đây bán nhà bán xe? Tóm lại cậu là Hỉ Nhi bán mình cứu cha còn tôi là địa chủ ác bá Hoàng Thế Nhân* bóc lột cậu phải không? Cậu là ba đứa bé vậy tôi không phải cha nó à? Đừng suốt ngày nói bồi thường bồi thường, cũng đừng làm như tôi là người bị hại còn cậu là người làm hại tôi vậy được không? Tôi để cậu đến ở với tôi, chịu đựng cậu phá hai cánh cửa nhà tôi như Husky như vậy không phải để bắt cậu bồi thường cho tôi. Thẩm Phương Dục, cậu có thể thay đổi cái suy nghĩ này hay không?!"

Giang Tự mới lên tiếng là giống như đã soạn sẵn trong đầu, một hơi không đứt nói liên tục không cho Thẩm Phương Dục có cơ hội cắt ngang lời anh nói.

Cuối cùng cũng nói xong những lời khi nãy không nói được.

Thẩm Phương Dục ngẩn ngơ nhìn Giang Tự, cả buổi vẫn chưa phản ứng lại.

Trước kia nếu Giang Tự có thể dùng khuôn mặt cạn lời và trợn trắng mắt để giải quyết vấn đề thì sẽ không nói nhiều thêm một chữ với hắn. Đây là lần đầu hắn nghe Giang Tự nói dỗi hắn như súng liên thanh nên trong phút chốc hắn sửng sốt không nói nên lời.

Mà Giang Tự nghẹn một bụng tức, nói xong hết thì cũng chìm vào im lặng.

Hai người trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục, hỏi: "Cậu còn nhớ lúc chúng ta học năm 3, chúng ta đại diện cho trường tham gia hùng biện không?"

Giang Tự quyết định sinh con và Giang Tự nói không ngừng giận dỗi hắn. Hai việc này khiến Thẩm Phương Dục chưa hết bàng hoàng, hắn nghe Giang Tự hỏi vậy thì không tập trung gật đầu một cái.

"Khi đó cậu nói như thế nào?" Giang Tự nhắc nhở hắn.

Thẩm Phương Dục suy nghĩ một hồi lâu: "Tôi không nhớ rõ."

Giang Tự: "..."

Lúc đó, chủ đề hùng biện cuối cùng của trận chung kết là "Hợp tác và cạnh tranh". Trường học đối phương lập luận cạnh tranh quan trọng hơn, mà đại học y A lập luận hợp tác quan trọng hơn.

Người hùng biện ở trường đối phương đã lấy quá trình thụ tinh làm ví dụ. Hàng chục triệu hay thậm chí hàng trăm triệu tinh trùng cạnh tranh với nhau, nhưng chỉ có một tinh trùng có tốc độ nhanh nhất và mạnh nhất đi vào trứng để thụ tinh, phát triển thành thai nhi.

Khi đó Thẩm Phương Dục nghe xong liền cười, hắn đứng cạnh Giang Tự, cả người mang theo chút khí phách cao ngạo nói với đối phương.

"Thật ra quá trình thụ tinh chính là một quá trình hợp tác. Vô số tinh trùng lần đầu tiên đi vào tế bào trứng sẽ dùng tính mạng của mình để phân giải corona radiata và zona pellucida* trên lớp ngoài của tế bào trứng, nhờ đó mới có thể để tinh trùng chậm rãi đến muộn kia may mắn thuận lợi tiếp xúc với tế bào trứng, hoàn thành quá trình thụ tinh."

"Tinh trùng có thể đi vào tế bào trứng kia thật ra không phải là tinh trùng tốt nhất mà là tinh trùng may mắn nhất. Bởi vì nó có vô số đồng bạn cùng nhau hợp tác để tạo nên thành công cho nó."

"Nếu không có hợp tác thì cho dù đối thủ mạnh cỡ nào cũng rất khó có thể thành công." Thẩm Phương Dục nói.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ phòng thi đấu nghiêng nghiêng chiếu lên mặt Thẩm Phương Dục, khiến đôi mắt hắn như sáng lên.

Không biết vì sao hình ảnh này đã in sâu trong trí nhớ Giang Tự rất nhiều năm.

Thậm chí anh còn nhớ rõ hôm đó Thẩm Phương Dục đã mặc quần áo màu gì, nhớ rõ hôm đó hắn cũng không cài kỹ nút áo, nhỡ rõ hắn mang theo chút dáng vẻ bất cần đời, trên mặt treo nụ cười giễu cợt.

... Nhớ rõ Thẩm Phương Dục đối đáp với đối phương xong thì mang theo nụ cười khoe khoang nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Không ngờ cuối cùng người nói những lời đó lại quên hết rồi.

"Thẩm Phương Dục.."

Giang Tự nhìn hắn: "Mang thai chính là một quá trình hợp tác. Tôi đồng ý để cậu đến ở với tôi bởi vì cậu nói... cậu cũng là ba đứa bé." Anh rũ mắt.

"Cậu..."

Im lặng một lát, Thẩm Phương Dục giống như không hiểu nổi, khó khăn nuốt nước bọt: "Có ý gì?"

Giang Tự tuyệt vọng với tính giác ngộ của người trước mắt, anh vô cảm kéo chăn, xoay người đưa lưng về phía Thẩm Phương Dục chìm vào giấc ngủ.

"Ý là nếu cậu còn nhắc lại chuyện bán nhà nữa thì cút ra ngoài cho tôi."

———

*Dây thần kinh phế vị: là dây thực vật phó giao cảm lớn nhất của cơ thể, nó truyền các tín hiệu từ não tới các cơ quan chủ chốt. Việc kích thích dây thần kinh phế vị có thể làm cơ thể giảm tiết ra các protein cytokine, nhờ đó giúp giảm được tổn thương và sưng tấy các khớp.

*Hỉ Nhi và Hoàng Thế Nhân: "Bạch Mao Nữ" (Cô gái tóc trắng) là bộ phim nói về nông thôn Trung Quốc trước đây dưới ách áp bức của bọn địa chủ phong kiến. Nhân vật chính là cô gái tên  Hỉ Nhi, cô có người yêu là Đại Xuân, cả hai cùng đi ở cho địa chủ Hoàng Thế Nhân. Hắn là một tên địa chủ giàu có và gian ác. Ruộng nương của  hắn thẳng cánh cò bay, dê cừu của hắn không sao đếm xuể, kẻ ăn người làm trong nhà hắn không thể nhớ hết. Toàn bộ tài sản của hắn là do bóc lột áp bức nông dân mà có. Thấy Hỉ Nhi là một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, hắn rắp tâm chiếm đoạt trong khi tình yêu của cô với Đại Xuân đang nồng thắm. Không cam chịu, cô phải bỏ trốn lên núi. Sống trong rừng hoang, tóc cô bạc trắng, khiến ai nhìn thấy cũng hoảng sợ, gọi  là Bạch Mao Tiên Cô (cô tiên tóc trắng). Đại Xuân không chịu được uất ức, tham gia Hồng quân. Kết thúc phim là cảnh Đại Xuân trên lưng ngựa  cùng Hồng quân về giải phóng quê hương. Hỉ Nhi được đón về kết duyên cùng Đại Xuân, còn tên địa chủ Hoàng Thế Nhân bị đem trói lại cho nông dân đấu tố kể tội.

*Corona radiata và zona pellucida: Noãn của người được bao bọc ở lớp vỏ giống như thạch gọi là vùng trong (zona pellucid), bao quanh nó là lớp tế bào thành hình vòng nan hoa (corona radiata)

———

Sorry mn! Định đăng 2c mà đang edit thì nhà có khách tới, chắc là tui làm không kịp rồi. Thôi đăng chương này trước, mai làm kịp thì tui đăng bù cho mn nha! 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip